Để thể hiện rõ hơn sức mạnh của thôn xóm và giúp đỡ những dã nhân ở mọi lứa tuổi thoát khỏi cô đơn, lần này mọi người ở bộ phận bếp núc đã bỏ ra khá nhiều vốn liếng.
Chẳng những từ sớm đã bắt đầu nghiên cứu các công thức nấu ăn mới được bán trong trung tâm mua sắm, mà cả ngày đều cố gắng chế biến nhiều món ăn mới phù hợp với khẩu vị của những dã nhân.
Làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp, kỹ năng nấu ăn của các thành viên trong bộ phận bếp núc đang tăng như tên lửa.
Mà toàn bộ thôn dân rốt cuộc cũng yên tâm.
Trong khoảng thời gian này, dựa trên nguyên tắc không nên tuỳ tiện lãng phí thức ăn, họ đã ăn quá nhiều món ăn thảm họa…
Tám bộ lạc liên hôn ở khu vực phía Tây hiện đang tập trung tại nhà ăn.
Và những dã nhân mới đến quả thật như đang bước vào thiên đường ẩm thực!
Mặc dù không hiểu tên của các món ăn được viết trên cửa sổ, nhưng không khí tràn ngập hương thơm thổi vào mặt khiến mọi người thèm đến muốn ngừng cũng không được.
Tuy nhiên, giữa một số bộ lạc luôn có những dã nhân quen biết nhau, và khi năm ba gia đình tụ họp lại với nhau, các thôn dân nghiễm nhiên trở thành trợ lý gọi món.
Mợ Lễ của Nam lúc trước muốn cùng cha mẹ già ở bộ lạc Ly dọn vào thôn, mấy ngày hôm trước thậm chí còn quay lại bộ lạc Ly trong vài ngày để thuyết phục bọn họ.
Nhưng trước khi đại hội tìm kiếm phối ngẫu diễn ra, hai người bọn họ cũng chưa đồng ý dọn đến đây sống cùng với gia đình con gái.
Lần trước đường đột, hai người cũng không nói rõ nguyên nhân, nhân cơ hội này, Lễ lập kế thuyết phục bọn họ thêm lần nữa.
“Làm ơn cho hai bát mì hoành thánh, bốn cái bánh nhân cải thìa, bánh kẹp nướng.”
Cha của Lễ là thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Ly, bụng ông ấy không được tốt nên Lễ đã gọi cho ông món súp nóng.
Thật ra, mẹ của Lễ - Phủ rất thích đồ ngọt, trước đây vào mỗi mùa hè, bà đều ăn các loại hoa quả ngọt.
Sống với nhau từ nhỏ, Lễ tất nhiên luôn ghi nhớ sở thích của cha mẹ.
Sau đó, gia đình Nam, gia đình cậu của Nam, gia đình bố mẹ của mợ Lễ, còn có gia đình thủ lĩnh đương nhiệm của bộ lạc Ly - khoảng hơn mười mấy dã nhân tập trung tại bàn ăn cơm.
Cha mẹ Lễ bắt chước cách dùng đũa của con gái, run rẩy đưa thức ăn vào miệng, hai mắt lập tức đỏ hoe.
Mặc dù trong nhà ăn có rất nhiều món ăn ngon, nhưng món con gái gọi cho hai người họ vẫn là hương vị cũ mà bọn họ yêu thích, điều đó chứng tỏ trong lòng con gái tôi luôn nhớ đến hai người bọn họ.
Lão A Cống - Biệt trong lòng vô cùng xúc động, liền chủ động đề cập đến nguyên nhân bản thân không muốn chuyển đến thôn.
“Lễ à, không phải cha không muốn đến đây sinh sống, mà là gia đình con cũng vừa chuyển vào thôn, mẹ con sức khỏe không tốt, nếu hai chúng ta chuyển đến đây không phải sẽ vô duyên vô cớ gây thêm phiền toái cho con hay sao.”
Tuy rằng, con cái của các thủ lĩnh bộ tộc liên hôn với nhau là việc khá phổ biến, nhưng tình huống của Lễ có chút khác biệt, cha mẹ cô ấy không thể sinh thêm anh chị em cho cô ấy, không thể giúp đỡ lẫn nhau, nên hai vợ chồng già luôn sợ sẽ ảnh hưởng đến con gái.
“Còn có một nguyên nhân khác, a phụ đã ở bộ lạc Ly cả đời, đột nhiên rời đi, a phụ cảm thấy không yên lòng.”
Lão A Cống dừng nói chuyện, Lễ cũng nhỏ giọng khóc.
“A phụ làm lụng vất vả cả đời vì bộ lạc Ly, con không ngại phải chăm sóc cho hai người, hai người cũng không thể ở bên cạnh con thêm một chút sao?”
Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng và buồn bã của mợ Lễ, em họ của Nam - Tiêu và anh họ vội vàng nói rằng bọn họ nhớ A Cống và A Mỗ, hy vọng rằng gia đình có thể ở bên nhau.
Ngay cả cậu của Nam - Hỏa cũng cam đoan rằng con rể rất sẵn lòng chăm sóc hai người bọn họ.
Những dã nhân xung quanh đang xôn xao, nhưng cả nhà Lễ lại đang cùng nhau khóc.
Lúc này xấu hổ nhất trên bàn cơm phải kể đến thủ lĩnh đương nhiệm của bộ lạc Ly - Tán.
Tán biết lão thủ lĩnh không muốn dọn đến bộ lạc Châm còn có một nguyên nhân lớn là vì hắn.
Tán cũng giống như A Phụ Vạn của Nam, cha mẹ đã qua đời từ lâu, bằng sự dũng mãnh và nhạy bén của bản thân mới được đề cử lên nhậm chức thủ lĩnh.
Bình thường, trong bộ lạc cũng thường xuất hiện vấn đề này, mặc dù lão thủ lĩnh đã thoái vị vì tuổi già, nhưng ông vẫn sẽ tiếp tục giúp đỡ thủ lĩnh tân nhiệm trong công việc hậu cần.
Trấn an những thanh niên trai tráng khỏe mạnh bị thương, sắp xếp người chăm sóc đàn ấu, chăm sóc những lão dã nhân góa bụa, v.v. đồng thời giúp giải quyết một số công việc của bộ lạc khi thủ lĩnh tân nhiệm dẫn dắt bộ lạc đi săn hoặc quá bận rộn.
Ngoài việc sợ gây phiền phức cho con gái, trong lòng hắn lo lắng nhất chính là Tán, thủ lĩnh tân nhiệm.
Đối với Tán, ông không phải cha mà còn hơn cả cha, cảm thấy bản thân mình không nên ích kỷ như vậy, nên nghĩ cho người khác nhiều hơn.
Hạ quyết tâm, Tán mở miệng nói.
“Nếu không, thúc hãy nghe lời Lễ, dọn vào trong thôn đi.”
“Chuyện trong bộ lạc cháu cũng đã dần quen thuộc, có thể tự giải quyết.”
Tuy rằng Tán nói vậy, nhưng trong lòng vẫn có chút do dự.
Nhận thấy các thủ lĩnh tiền nhiệm và đương nhiệm của bộ lạc Ly dao động, Nam vội vàng lên tiếng.
“Không bằng bộ lạc Ly cũng cùng nhau chuyển đến thôn, như vậy điều A Cống lo lắng sẽ không tồn tại.”
“Cuộc sống sinh hoạt trong thôn như thế nào, mọi người cũng đều nhìn thấy rõ như ban ngày.”
“Hơn nữa sau khi bộ lạc Viêm và bộ lạc Thổ dọn đến đây hiển nhiên đã thích ứng rất tốt.”
Nam vừa dứt lời, a phụ Vạn cùng a cữu Hỏa cũng bắt đầu vận động hành lang.
Đối với Hỏa, về tình, hắn ấy hy vọng vợ mình hạnh phúc, còn về lý, hắn đương nhiên hy vọng trong thôn ngày càng có nhiều dã nhân, thực lực ngày càng hùng mạnh, nên hắn ra sức thuyết phục.
Trước đó, năm bộ lạc còn lại ở phía tây không trực tiếp đồng ý chuyển đến thôn, hầu hết bọn họ đều muốn chờ xem điều kiện sống mới của các bộ lạc Viêm và bộ lạc Thổ.
Mặc dù vào thời điểm đó, những gì Nam nói rất hay, nhưng thực hư như thế nào thì không ai biết, dù sao cũng phải chờ xem.
Đặc biệt là bộ lạc Ly, bộ lạc Bôn và bộ lạc Vũ là ba bộ lạc cách xa hang động nơi bộ lạc Châm sinh sống nhất, số lượng dã nhân đến làm việc tương đối ít, thông tin liên lạc cũng không được thông suốt lắm.
Nhưng hiện giờ, những dã nhân của những bộ lạc này đã tận mắt chứng kiến tình huống trong thôn, và từ tận đáy lòng bọn họ đã tin vào những gì Quân Tiểu Nam nói vào thời điểm đó.
Đặc biệt là đối với Tán, thủ lĩnh của bộ lạc Ly, Lễ giống như em gái cùng hắn lớn lên, mà chồng của Lễ - Hỏa lại đại diện cho bộ lạc Viêm, vì vậy cuộc trò chuyện này đã khiến Tán vô cùng cảm động.
Tán cũng không phải dã nhân đầu óc cổ hũ, hắn là thanh niên sung sức, dám đổi mới, liền ngẩng đầu lên nói với Quân Tiểu Nam.
“Không biết lời Thánh Nữ nói lúc trước còn giá trị hay không, nếu điều kiện không đổi, đêm nay, ta và Biệt thúc sẽ cùng nhau bàn bạc với các tộc nhân của bộ lạc, trễ nhất là sau khi kết thúc đại hội tìm kiếm phối ngẫu sẽ cho cô câu trả lời, được không?”
Mọi người đều gọi Nam là Thánh Nữ, ngữ khí trang trọng, thời điểm nói ra những lời này hiển nhiên là với tư cách thủ lĩnh của một bộ lạc đang cùng thôn trưởng Quân Tiểu Nam thương lượng.