Trên mặt đất, Vạn nhìn theo hướng Quân Tiểu Nam và thú Ột Ột rời đi, vừa sốt ruột vừa tức giận, dậm chân đi tới đi lui.
Lá gan của Nam cũng quá lớn!
Đều do hắn và Phong lúc trước quá cưng chiều Nam, cưng chiều đến mức con bé vô pháp vô thiên, chuyện gì cũng dám làm!
Cưỡi thú Ột Ột dễ dàng lắm sao? Quá nguy hiểm rồi, lớn như vậy, một ngụm có thể ăn mất Nam!
Hắn tức chết mất, chuyện này biết phải làm sao bây giờ, chờ quay về hắn nên giải thích với mọi người và Phong như thế nào đây...
Mặt khác, các thành viên đội hộ vệ vẫn chưa kịp phản ứng xem chuyện gì xảy ra, nghi hoặc không biết vì sao Thánh Nữ lại bị thú Ột Ột bắt đi mất?
Có nhiều dã nhân lại bị hình ảnh Quân Tiểu Nam cưỡi thú Ột Ột bay đi khuất phục, thật sự soái khí quá đi mất!
Vạn trái lo phải nghĩ, cuối cùng cũng không có biện pháp giải quyết.
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định tạm thời tôn trọng đề nghị của Quân Tiểu Nam, không phái người ra ngoài tìm kiếm.
Việc cấp bách hiện tại vẫn là nhanh chóng thông báo cho các thôn dân nguy hiểm đã được giải trừ, còn phải lo tu sửa nhà ăn.
Về phần Quân Tiểu Nam, lúc này cô đang ngồi trên cổ thú Ột Ột, hai tay gắt gao bắt lấy nhúm lông của chim bồ câu, bên tai là tiếng gió gào thét.
Chuyện này cũng thật kích thích, giống như ngồi máy bay vậy, chẳng qua chuyển sang ngồi bên ngoài máy bay, còn không thắt dây an toàn...
Khoảng cách hiện tại của cô với mặt đất, nhìn thấy cũng khoảng... Thật sự cũng không thể xác định khoảng cách chính xác là bao nhiêu, thời điểm đứng trên mặt đất không thể nhìn thấy rõ ràng những cây cổ thụ che trời, nhưng chắc hẳn cũng phải hơn mấy nghìn mét.
Kỳ thật vừa rồi khi chim bồ câu chuẩn bị bắt cô đi, Quân Tiểu Nam vẫn có cơ hội trốn vào bên trong toà nhà tiếp viện, nhưng cô lại lựa chọn đứng yên tại chỗ không đi chuyển.
Bởi vì khi nhìn vào ánh mắt của những con chim bồ câu to lớn này, cô có cảm giác chúng không muốn làm thương tổn cô.
Quả nhiên, sau khi ra khỏi miệng chúng cô liền bị ném lên cổ, bản thân theo đó mà bay lên không trung.
Gần như chỉ cần vỗ cánh vài cái, những con thú Ột Ột đã bay qua mấy đỉnh núi cao, hơn nữa không có dấu hiệu dừng lại.
Đúng rồi, mấy lão dã nhân từng nói, loài chim có kích thước lớn như thú Ột Ột hình như đều cư trú ở phía đông dãy núi Tích Địa, không có chuyện gì sẽ không chạy đến khu vực phía tây của bọn họ.
Khu vực của bọn họ vừa nghèo nàn lại cằn cỗi, thiếu lương thực, nhiệt độ không khí khá thấp, trái cây cũng không lớn bằng phía đông.
Vậy chuyện hôm nay là như thế nào? Ba con thú Ột Ột tại sao lại đột ngột xuất hiện trên bầu trời của thôn?
Nhìn thấy bộ dáng bọn chúng ăn trái cây rất hạnh phúc, giống như cực kỳ đói khát.
Hơn nữa, bọn chúng lại ăn trái cây trước rồi mới ăn thịt, đây là hành động gì thế? Muốn ăn cũng phải ăn thịt trước chứ?
Quân Tiểu Nam nghĩ mãi không hiểu, mặt khác tại sao những con chim bồ câu này không giống lời các dã nhân từng nói, chỉ biết ngây ngốc kêu “Ku ku ku”, nhưng trong tình huống hiện tại cô chỉ có thể quan sát xem bọn chúng muốn đưa cô đi đâu trước đã.
Trong thời gian miên man suy nghĩ, không ngờ nhóm thú Ột Ột đã bay đến trên bầu trời dãy núi Tích Địa.
Khó trách nơi này được gọi là dãy núi Tích Địa, nó trải dài từ phía Bắc xuống Nam, phân cách Đông Tây, giống như cột sống của cả đại lục.
Cơ hội hiếm có, Quân Tiểu Nam lập tức sử dụng máy ảnh Polaroid, nhanh chóng chụp hình ảnh cảnh vật từ trên không trung nhìn xuống.
Nhưng tốc độ của mấy con chim bồ câu này quá nhanh, nên ảnh chụp không rõ nét lắm.
Ai, chắp vá mà xem thôi, có còn hơn không.
Bay qua dãy núi Tích Địa cao chót vót, địa hình ở đây gần giống với đại lục phía Tây, vẫn có những đỉnh núi, giữa các đỉnh núi còn có hẻm núi nhỏ và đồng bằng.
Trong mơ hồ, Quân Tiểu Nam dường như còn nhìn thấy được một nhóm dã nhân đang truy đuổi đàn thú.
Căn cứ theo vị trí địa lý, rất có khả năng thân phận của những dã nhân này chính là tộc nhân của bộ lạc Phàn.
Hảo gia hỏa, đây hẳn là những dã nhân thanh niên trai tráng đi săn hằng ngày, số lượng cũng thật đông!
Cả mảng rừng lớn rậm rạp, chỉ riêng đội ngũ săn bắt này đã có khoảng mấy trăm dã nhân.
Thảo nào lại dám bắt giữ cả đàn thú! Kẻ tài cao gan cũng lớn.
Cô nhìn không rõ loại thú bọn họ đang săn bắt là loại thú gì, bất quá hình như đã sắp thành công, những dã nhân ấy đang bao vây đàn thú.
Quân Tiểu Nam nhớ lại mấy bộ lạc nhỏ cư trú ở khu vực phía Tây, haiz, quả thật người so với người khiến cô tức chết.
Lấy bộ lạc Châm làm ví dụ, trước đây mỗi lần đi săn, có thể có khoảng hai mươi đến ba mươi thanh niên trai tráng cũng đã xem như quy mô rất lớn.
Nhưng so sánh với bộ lạc Phàn, thoáng cái dân cư kém tận mấy chục lần!
Nếu dựa theo số lượng dã nhân săn thú ở bộ lạc Châm mà suy đoán, tổng dân cư của bộ lạc Phàn, gần như có khoảng... Ôi mẹ ơi! Bốn năm nghìn người!
Nếu như không chỉ lấy bộ lạc Châm làm ví dụ, mà lấy cả quy mô khu vực liên minh phía Tây thì toàn bộ thôn cũng chưa đến 1500 người, như vậy có nghĩa là dân cư bộ lạc Phàn gấp hai ba lần khu vực phía Tây bọn họ!
Trong khi Quân Tiểu Nam đang tính toán, thú Ột Ột đã sớm bay khỏi địa điểm đội ngũ săn thú của bộ lạc Phàn.
Sau khi bay tiếp qua vài đỉnh núi, không ngờ cô lại bắt gặp được một đội ngũ dã nhân khác cũng đang đi săn, quy mô cũng y hệt ban nãy.
Có chuyện gì thế này?
Theo lý thuyết, hiện tại ngoại trừ bộ lạc Phàn thì không có bộ lạc nào khác sinh sống ở khu vực trung bộ của đại lục này.
Chẳng lẽ là... Hai đôi ngũ săn thú này đều đến từ bộ lạc Phàn...
Lúc này Quân Tiểu Nam thật sự khiếp sợ.
Từ mấy chục năm qua, bộ lạc Phàn đã ngăn cấm mấy bộ lạc nhỏ ở phía Tây đến dãy núi Tích Địa săn thú.
Trong nhiều năm qua, dã nhân ở khu vực phía Tây cũng không còn quan hệ qua lại với những dã nhân khác trên đại lục xanh ngát này.
Hơn nữa trước khi Quân Tiểu Nam xuyên qua, mọi người vẫn chưa có khái niệm gì về các con số.
Mặt khác, dân cư của bộ lạc Phàn tăng trưởng qua nhiều năm dẫn đến quy mô thực tế của bộ lạc Phàn so với tin tức mà các lão dã nhân ở bộ lạc Châm cung cấp có sự chênh lệch cũng là chuyện bình thường.
Bất quá cẩn thận ngẫm lại, lúc trước lão A Cống và A Mỗ chỉ nói dân cư của bộ lạc Phàn cực kỳ đông đúc, sau khi hoàn thành môn toán học mới xác định đại khái có khoảng mấy ngàn người.
Quân Tiểu Nam liền cho rằng quy mô cũng chỉ khoảng hai ba ngàn người.
Hiện tại xem ra là cô khinh địch.
Là nghèo nàn hạn chế trí tưởng tượng của cô!
Nếu muốn thu phục được bộ lạc Phàn có vị trí địa lý trọng yếu thế này, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
“Ku ku!”
“Ku ku!”
Phía đối diện có mấy con thú Ột Ột lông thuần trắng bay về phía bọn họ, đám chim bồ câu nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau.