Dáng vẻ con chim bồ câu lớn dưới thân Quân Tiểu Nam dường như rất kích động, tần suất vỗ cánh ngày càng cao, dọa Nam đang rơi vào trầm tư hoảng sợ, suýt chút nữa không nắm chặt lông chim mà rơi xuống.
Mấy con thú Ột Ột vừa bay đến, cực kỳ tự nhiên gia nhập với con chim mà Quân Tiểu Nam cưỡi, cùng nhay bay về điểm đến cuối cùng.
Hiện tại Quân Tiểu Nam mới chú ý, con chim bồ câu khổng lồ dưới thân cô vẫn luôn ở vị trí dẫn đầu, nhìn dáng vẻ hẳn là tiểu thủ lĩnh của tộc đàn.
Nhóm thú Ột Ột càng bay càng xa, vượt qua núi lại vượt qua đồi, đến mức Quân Tiểu Nam cũng sắp không thể xác định được phương hướng.
Sau vài phút bay, nhóm thú Ột Ột rốt cuộc đáp xuống một vách núi bằng phẳng.
Trong tầm mắt của cô, có khoảng mấy chục con thú Ột Ột tập trung ở chỗ này.
Diện tích vách núi rất lớn, hơn nữa bốn phía đều là vách đá trơ trụi, ngoại trừ nhóm chim bồ câu khổng lồ với khả năng bay ưu tú và một số ít chim lớn khác, những sinh vật khác hẳn là không thể lên được.
Sau khi chim bồ câu đi đầu chạm đất, vui vẻ chạy về phía một con chim lớn tuổi đứng giữa đàn.
Bồ câu nhỏ ở Lam Tinh đi đường rất thích gật đầu, nhóm bồ câu lớn ở Đại Lục Hỗn Độn cũng có thói quen này.
Khi chúng bay còn không cảm giác được, nhưng lúc di chuyển trên mặt đất, Quân Tiều Nam ngồi trên thân nó liền cảm thấy chóng mặt do quá xóc nảy, cô dứt khoát nhảy xuống tự mình đi.
Bồ câu dẫn đầu đi đến trước mặt lão bồ câu ở giữa đàn, sau đó điên cuồng phát ra một chuỗi âm thanh “Ku ku ku ku”, Nam một từ cũng không nghe hiểu.
Sau đó, rất nhiều thú Ột Ột liền xông tới, tất cả đều nhìn về phía Quân Tiểu Nam chảy nước miếng.
Quân Tiểu Nam:... Áp lực thật lớn...
Nhưng Quân Tiểu Nam cũng đại khái hiểu được ý của thú Ột Ột, hiện tại cô cần dùng hết khả năng mượn sức từ nhiều thế lực, gia nhập vào trận địa khu vực phía Tây.
Thật ra nội dung tiểu thuyết và phim truyền hình cô xem khi ở Lam Tinh cũng từng có tình tiết con người kết thân với mấy loài chim lớn, khác biệt giữa chim lớn và bồ câu lớn...
Ai, dù sao ngựa chết cũng thành ngựa sống, thử một lần cũng không chịu thiệt.
Để thể hiện sự thân thiện, Quân Tiểu Nam liền biến ra nhiều loại trái cây to bằng thân hình của thú Ột Ột.
Bọn chúng thấy thế, quả thật vui vẻ đến phát điên, “Ku ku ku ku” vài tiếng liền bắt đầu ăn như mưa rền gió lốc.
Lần này, ba con thú Ột Ột hôm nay đến thôn tản bộ không ăn, mà ưu tiên nhường cho các thành viên khác trong tộc đàn.
Bồ câu lớn mang Quân Tiểu Nam đến đây còn lấy ra một vài loại trái cây, đưa đến chỗ lão bồ câu ở giữa tộc đàn.
Quân Tiểu Nam cẩn thận quan sát một chút, móng vuốt của lão bồ câu kia hình như bị thương, đứng dậy không nổi.
Trong quá trình đàn thú Ột Ột ăn trái cây, Quân Tiểu Nam còn phải biến ra thêm hai lần nữa.
Chờ đến khi bọn chúng đều ăn no, chim bồ câu mang Quân Tiểu Nam đến đây cực kỳ thân mật dùng phần đầu to lớn cọ cọ vào mặt cô.
Bị phần lông trên chiếc đầu to lớn kia cọ vào, Quân Tiểu Nam cảm thấy có chút đau rát.
Quân Tiểu Nam: Hôm nay ta cũng là bé con thu hút bồ câu!
Sau khi nhóm thú Ột Ột tản ra nghỉ ngơi, Quân Tiểu Nam liền tùy ý đi dạo trên vách núi.
Hình thể của cô thật sự quá nhỏ bé nên bọn chúng cũng không để ý lắm.
Lúc này đã qua nửa buổi chiều, nhưng bởi vì vách núi cách mặt biển rất cao, nhiệt độ không khí cũng không quá nóng bức.
Cỏ cây trên vách núi tươi tốt, nhưng cây cối lại không cao, nếu không phải bị mây xung quanh che khuất hẳn là có thể quan sát được những địa phương ở rất xa.
Cả đàn thú Ột Ột còn có vài con non, dáng vẻ trông rất đáng yêu.
Tuy rằng hình thể của bọn chúng lớn hơn so với Quân Tiểu Nam, nhưng lông chim trên thân vẫn chưa cứng cáp như khi trưởng thành, phần lông trên đầu cũng chỉ lỏm chỏm vài đốm.
Cảm thấy nhóm thú Ột Ột cũng không bài xích bản thân, Quân Tiểu Nam liền thong thả dời ý nghĩ đến lão bồ câu bị thương kia.
Cọ tới cọ lui đi đến bên cạnh, Quân Tiểu Nam thử chào hỏi.
“Hi ~ Xin chào lão bồ câu, ta không có ác ý, chỉ là muốn xem xét chân của ngươi, ta có thuốc giảm đau và thuốc hạ sốt, có lẽ sẽ giúp được ngươi.”
Ngay khi vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam chỉ chỉ vào cái chân bị thương của nó.
Địa vị của lão bồ câu trong tộc thoạt nhìn không thấp, cô đoán rằng nếu không phải cựu thủ lĩnh thì cũng là a phụ của thủ lĩnh đương nhiệm.
Nhưng dù lão bồ câu là thủ lĩnh của tộc đàn thì trông dáng vẻ cũng không được thông minh lắm...
Chỉ thấy sau khi lão bồ câu nghe được những lời cô nói, bèn theo thói quen lắc đầu suy nghĩ. Sau một lúc lâu, mới chậm rãi lấy cái chân bị thương ra khỏi bụng.
Quân Tiểu Nam vừa nhìn thấy miệng vết thương trên đùi lão bồ câu, biểu cảm lập tức trở nên nghiêm túc.
Trên đùi lão bồ câu, phần cơ bắp ngay phía trên móng vuốt có một mũi giáo bị gãy, đây đúng là kiểu trường mâu mà trước kia các dã nhân thường sử dụng.
Trên khu vực dãy núi Tích Địa, chỉ có dã nhân bộ lạc Phàn cư ngụ, không cần nói cũng biết miệng vết thương của lão bồ câu vì sao lại có.
Phần đá sắc nhọn ở đầu mũi giáo đã hoàn toàn cắm sâu vào phần thịt của lão bồ câu.
Nhìn bên ngoài trường mâu bị gãy, đại khái là do lão bồ câu mạnh mẽ cắt đứt.
Vết máu ở miệng vết thương nửa ướt nửa khô, lão bồ câu vừa động, máu lại lần nữa thấm ra một chút.
Mà lông chim chung quanh miệng vết thương, đều bị máu nhiễm đỏ một mảng
Quân Tiểu Nam thử giao tiếp.
“Ta có một vài loại thuốc, ngươi ăn thử xem có thoải mái chút nào hay không.”
Dứt lời, Quân Tiểu Nam liền lấy ra rất nhiều thuốc giảm đau màu trắng, căn cứ theo hình thể của người dân ở Lam Tinh so với thú Ột Ột có thể đoán được đại khái lượng thuốc cần thiết.
Con chim bồ câu mang theo cô đến đây vẫn luôn bầu bạn bên người lão bồ câu, Nam chỉ chỉ vào viên thuốc trong tay, lại chỉ chỉ cái chân bị thương của lão bồ câu.
Bồ câu lớn hình như hiểu được ý tứ của Quân Tiểu Nam, nó hướng về phía lão bồ câu “Ku ku” vài tiếng, sau khi lão bồ câu lắc đầu qua lại vài cái liền vươn người đến gần bàn tay của cô.
Đại khái là sợ xúc phạm đến Quân Tiểu Nam, lão bồ câu chỉ mở miệng ra, không mổ vào lòng bàn tay cô.
Quân Tiểu Nam thấy vậy, thuận thế đem thuốc giảm đau trong tay ném vào miệng nó.
Lão bồ câu ngửa cổ nuốt viên thuốc xuống, Quân Tiểu Nam và bồ câu đi đầu cùng nhau ở bên cạnh nó.
Kỳ thật cô cũng không xác định loại thuốc giảm đau này có hiệu quả hay không, rốt cuộc vốn dĩ loại thuốc này được sử dụng cho người dân Lam Tinh, cho dã nhân dùng cũng tương đối miễn cưỡng, huống chi là cho thú Ột Ột ăn.