Nhìn động tác uống thuốc giảm đau dứt khoát không chút do dự của lão bồ câu, Quân Tiểu Nam bội phục sát đất.
Bên ngoài viên thuốc giảm đau cũng không có bọc đường, uống vào đắng muốn chết.
Một đống thuốc lớn như vậy, không ngờ lão bồ câu có thể uống trong một lần, không hổ là đại ca của đám bồ câu lớn!
Thời gian thong thả trôi qua, cô cảm thấy dường như tính cách của lão bồ câu và con bồ câu lớn mang Quân Tiểu Nam đến đây khá giống nhau, lão bồ câu cũng quá Phật hệ.
Miệng vết thương lúc trước nghiêm trọng như vậy, cũng không thấy lão bồ câu quá thống khổ.
Hiện tại qua mười mấy phút kể từ sau khi uống thuốc, bề ngoài của lão bồ câu khiến người ta không thể nhìn ra được, tình huống rốt cuộc có chuyển biến tốt đẹp hay không.
Nam: Đều do lông chim trên đầu chim bồ câu quá dày nên không thể nhìn thấy rõ biểu cảm!
Lại qua thêm mười mấy phút, đột nhiên lão bồ câu duỗi thẳng cổ, hai cánh vỗ phành phạch, bản thân thử run rẩy đứng lên.
Có lẽ sau khi lão bồ câu bị thương liền không cử động, nó vừa đứng lên, dáng vẻ của nhóm thú Ột Ột xung quanh đều rất vui mừng.
Bồ câu đi đầu vẫn luôn ở bên cạnh lão bồ câu, nó vừa hưng phấn kêu “Ku ku ku” vừa xoay vòng vòng qua lại, cùng với hai con mắt đen láy tròn xoe trên gương mặt khiến Quân Tiểu Nam nhìn mà choáng váng đầu óc.
Nam: Một đám thú Ột Ột vây quanh cô ku ku ku ku... Cô sắp bị ku ku ku đồng hoá mất rồi...
Quân Tiểu Nam đi đến bên người lão bồ câu, thử sờ cái chân bị thương của nó.
Thấy đối phương không phản kháng, liền nhẹ nhàng dùng sức ấn xuống.
Quả nhiên, lão bồ câu Phật hệ “Ku” một tiếng, âm sắc hồn hậu lộ ra vài phần thống khổ, sau đó phành phạch vỗ cánh ngồi xuống.
Quân Tiểu Nam ý bảo lão bồ câu vươn cái chân bị thương ra, sau đó chỉ vào mũi giáo gãy ở miệng vết thương, nói với nó.
“Trường mâu này cần phải rút ra, miệng vết thương đã nhiễm trùng, nếu tiếp tục chậm trễ sẽ rất nguy hiểm.”
Nam vừa nói vừa làm động tác rút trường mâu.
“Nhưng ta sợ lão bồ câu bị đau sẽ cử động lung tung, do đó trong lúc ta rút trường mâu, bồ câu lớn phải ôm lấy lão bồ câu, không được để nó cử động.”
Quân Tiểu Nam lại quay sang chỉ chỉ bồ câu lớn, đồng thời làm động tác ôm lấy lão bồ câu. Lão bồ nghe vậy cũng không có phản ứng gì, chỉ ngoan ngoãn duỗi cái chân bị thương ra.
Ngược lại, chim bồ câu lớn chuyển động đầu suy nghĩ trong chốc lát, sau đó dang cánh ra, trực tiếp vây quanh lão bồ câu.
Đầu của hai con bồ câu lớn chồng lên nhau, cái cổ trắng muốt của chúng cũng dựa vào nhau, giống như đang an ủi lẫn nhau.
Thấy đối phương đã chuẩn bị sẵn sàng, Quân Tiểu Nam từ trong bệnh viện tư nhân của tòa nhà tiếp viện lấy ra rất nhiều cồn và bông băng sơ cứu.
Đầu tiên cô cẩn thận lau chùi sạch sẽ xung quanh miệng vết thương của lão bồ câu, tiếp đến là sát khuẩn hai tay, sau đó nói với nhóm thú Ột Ột.
“Ta rút đây.”
Thấy lão bồ câu không để lộ biểu cảm gì, ngược lại bồ câu lớn bên cạnh quay đầu nhìn thoáng qua, trong mắt ẩn chứa chút gì đó bi thương.
Quân Tiểu Nam: Cũng không phải rút cho ngươi, bồ câu ngươi bi thương cái gì...
Sau đó không đợi đối phương đáp lại, Quân Tiểu Nam đưa con dao chém xuống, tiếp đến lập tức rút mạnh trường mâu ra khỏi vết thương.
“Ku!”
Một tiếng kêu thê lương vang lên, thanh âm trong trẻo hữu lực.
Chẳng qua tiếng kêu không phải của lão bồ câu, mà là bồ câu lớn.
Nam: Ngươi cũng biết diễn thật đấy...
Ngay khi trường mâu vừa được rút ra, một dòng máu nhỏ phun ra nhuộm đỏ lông chim.
Lúc này, những con thú Ột Ột khác nhìn về phía Quân Tiểu Nam bằng ánh mắt ẩn chứa sự kính sợ và kinh hách.
Nhóm thú Ột Ột: Nhãi con này thật quá tàn nhẫn!
Quân Tiểu Nam nhanh chóng giúp hai con bồ câu vệ sinh sạch sẽ, băng bó miệng vết thương cho lão bồ câu, sau đó mới có thời gian cẩn thận quan sát đoạn giáo gãy này một chút.
Xem hình thức, trên cơ bản giống với vũ khí mà trước kia bộ lạc Châm sử dụng, nhưng vẫn có điểm khác nhau rất nhỏ.
Ví dụ như bộ phận dao đá, độ cong và độ dày của lưỡi dao.
Không nghĩ nhiều nữa, Quân Tiểu Nam cất thanh trường mâu vào toà nhà tiếp viện.
Vừa rồi khi băng bó cho lão bồ câu, Quân Tiểu Nam cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của nó hình như cao hơn bồ câu lớn một chút.
Khi cưỡi trên cổ bồ câu lớn đến đây, tuy rất ấm áp, nhưng nhiệt độ cơ thể hẳn là không cao như vậy.
Đợi đến khi thuốc giảm đau gần hết tác dụng, Quân Tiểu Nam đưa cho bồ câu lớn vài viên thuốc hạ sốt và kháng viêm, phòng ngừa miệng vết thương lại chuyển biến xấu, đẩy nhanh quá trình hồi phục.
Nếu thuốc giảm đau có hiệu quả, vậy thuốc hạ sốt ít nhiều cũng có tác dụng.
Lăn lộn như vậy nửa ngày, mặt trời đã sắp xuống núi.
Quân Tiểu Nam ở trong đàn thú Ột Ột thật ra cũng rất tự tại.
Bản thân đã cung cấp trái cây, giúp xử lý miệng vết thương, nên nhóm thú Ột Ột cũng không muốn làm tổn thương cô.
Ngược lại sau khi uống thuốc, tình huống của lão bồ câu cũng chuyển biến tốt đẹp hơn, rất nhiều nhóm thú Ột Ột đều chạy đến làm hành động thân mật “Bạo kích bằng đầu bồ câu” để tỏ lòng biết ơn.
Cô cảm thấy tuy rằng nhóm thú Ột Ột không đặc biệt thông minh, nhưng cũng không quá khờ khạo, hơn nữa tính cách khá tốt, tương đối ôn hòa.
Tuy rằng Quân Tiểu Nam và tộc nhân bộ lạc Phàn đã thương tổn lão bồ câu đều là dã nhân, nhưng nhóm thú Ột Ột cũng không phải vừa nhìn thấy mặt liền giết chết hay công kích Quân Tiểu Nam.
Chắc hẳn chúng nó có năng lực phân biệt nhất định, có thể hiểu được hành vi của cá nhân khác với hành vi cả bộ tộc, nên có sự đối đãi khác nhau.
Ngẫm lại phản ứng của bản thân lúc giữa trưa, hình như có chút lớn mật, khi trở về hẳn là sẽ bị mắng...