Kỳ thật nếu biết trong nhóm thú Ột Ột có một con chim bồ câu bị dã nhân làm tổn thương, lại cho Quân Tiểu Nam cơ hội thêm lần nữa, cô cũng chưa chắc dám đi theo bồ câu lớn đến nơi này.
Chỉ có thể nói đây chính là định mệnh.
Đương nhiên, lực công kích và phá hoại của nhóm thú Ột Ột xác thật rất mạnh.
Nếu có thể giao lưu cùng nhóm thú Ột Ột, Quân Tiểu Nam nhất định bảo chim bồ câu lớn làm công để đền bù lại phần tiền nó đã phá hỏng nhà ăn!
Trước mắt, Quân Tiểu Nam dự định sẽ sinh hoạt trong tộc đàn thú Ột Ột một thời gian ngắn, sau đó cố gắng lôi kéo chúng nó đến sống bên cạnh thôn.
Nhưng thú thật, Quân Tiểu Nam cũng chỉ ở chung với nhóm thú Ột Ột nửa ngày, cô vẫn chưa thể xác định rốt cuộc chim bồ câu có tập tính gì, có thể tổn thương đến dã nhân hay không.
Nhưng ít ra đối với chim bồ câu lớn này mà nói, Quân Tiểu Nam vẫn có thể tín nhiệm ở một mức độ nhất định.
Trong lúc đưa cô đến đây, bồ câu lớn bay tương đối vững chắc (chắc hẳn là vậy), khi cọ cọ đầu với cô cũng biết khống chế sức lực.
Thêm vào đó, Quân Tiểu Nam vừa mới cứu lão cha của chim bồ câu lớn, nó hẳn là sẽ không lấy oán trả ơn.
“Ta phải về thôn một chuyến, ngươi mang ta về được không ~”
Nam vừa dứt lời liền chỉ chỉ chính mình, sau đó lại chỉ về phía thôn.
Biểu cảm của chim bồ câu lớn dường như khá miễn cưỡng, còn giả vờ nghe không hiểu, cố gắng lảng tránh cho qua.
Chính là mặc kệ bồ câu lớn cố ý nhìn về bất kỳ hướng nào, nó đều có thể cảm giác được tầm mắt của Quân Tiểu Nam vẫn luôn dừng lại trên người nó.
Do dự nửa ngày, bồ câu lớn vẫn chọn thỏa hiệp.
Nó lắc lư đầu, ngậm lấy Quân Tiểu Nam đặt lên cổ, bay lên.
Nội tâm bồ câu lớn bi thương không thôi: Cây ăn quả di động của ta hu hu hu...
Thời điểm Quân Tiểu Nam theo bồ câu lớn đến đây, vì là lần đầu tiên nhìn thấy địa hình dãy núi Tích Địa ở phía Đông, nên không quá chú ý rốt cuộc bồ câu lớn mang cô bay trong bao lâu.
Khi trở về thôn, sắc trời đã dần tối, không như lần đầu tiên hưng phấn hay kích động, lần này Quân Tiểu Nam hết sức tập trung, ghi nhớ đường đi và thời gian.
Hình như lộ trình đi và về của bồ câu lớn không hoàn toàn trùng khớp với nhau.
Quân Tiểu Nam cẩn thận cảm nhận, sau đó phân tích hẳn là do luồng không khí, bồ câu lớn luôn thích thuận gió mà bay.
Xem ra mỗi loài sinh vật có thể sinh tồn đều có nguyên nhân, thiên nhiên thật kỳ diệu.
Trên đường trở về thôn xóm phía Tây, cô cũng không gặp được dã nhân của bộ lạc Phàn ra ngoài đi săn, hình như bọn họ đã trở về sơn động.
Rốt cuộc đối với dã nhân mà nói, chỉ số nguy hiểm vào ban đêm luôn tăng theo cấp số nhân. Khi về đến thôn xóm, Quân Tiểu Nam nhìn thời gian, đại khái đã hơn nửa giờ.
Trên đường đi, hình như cô nhìn thấy được đỉnh núi mà bộ lạc Viêm đã từng sinh sống, khoảng cách mà trước kia bọn họ đi rất lâu nhưng bồ câu lớn lập tức có thể bay qua.
Thông qua tính toán đơn giản, Quân Tiểu Nam tính nhẩm được từ vách núi mà nhóm thú Ột Ột đang cư trú, theo khoảng cách phi tuyến tính đến khu vực thôn xóm phía Tây, chắc khoảng 300 km.
Sở dĩ nói là khoảng cách phi tuyến tính, bởi vì chim bồ câu lớn bay theo chiều gió, chứ không đi theo đường thẳng.
Mà tốc độ bay của bồ câu lớn trên bầu trời đại khái là 600 km một giờ.
Thật quá đáng sợ, máy bay dân dụng ở Lam Tinh tốc độ cũng chỉ khoảng từ 800 đến 1000 km một giờ.
Dù là tốc độ máy bay siêu thanh, cao nhất cũng chỉ khoảng 1300 km một giờ.
Nói cách khác, tốc độ của bồ câu lớn ngốc nghếch hiện tại Quân Tiểu Nam đang ngồi, tương đương với 1/2 tốc độ của máy bay siêu thanh!
Ôi Chúa ơi! Cô thật muốn thu phục bồ câu lớn về tay! Đây là sinh vật chiến đấu gì thế này, vượt qua cả rào cản vật lý!
Nếu không phải nhóm bồ câu lớn không thích ăn thịt, trên đại lục này, còn có sinh vật nào có thể địch nổi với bọn chúng cơ chứ.
Nhưng cũng không thể chắc chắn như vậy, bồ câu lớn có thể chỉ là vương giả trên đại lục màu xanh này.
Mà bảy mảnh đại lục chia cắt không biết đã bao nhiêu năm, việc dị thú trên các đại lục khác tiến hoá ra những giống loài có sức chiến đấu mạnh hơn cũng không phải không có khả năng.
Nhưng dù như vậy, lão bồ câu bay trên cao cũng tuyệt đối không thể bị thương.
Bởi vì, trường mâu của dã nhân ném mạnh đến mức nào cũng không thể bay cao như vậy, tốc độ cũng không nhanh như vậy.
Vì thế... Có thể lúc đó lão bồ câu ở trên mặt đất xảy ra tranh chấp với dã nhân của bộ lạc Phàn?
Bởi vì... Không phải là bởi vì trái cây đấy chứ...
Nhìn dáng vẻ nhóm thú Ột Ột ăn trái cây vui vẻ như thế, mở to miệng, nâng răng hàm, quả thật là quên hết tất cả mọi thứ, ném hết mặt mũi của vương giả!
Nhưng tại sao có năm, nhóm thú Ột Ột sẽ đến khu vực phía Tây tìm kiếm trái cây, nhưng có năm lại không nhìn thấy con thú Ột Ột nào?
Điều này
bí ẩn đến mức những dã nhân của bộ lạc Châm hoàn toàn không hiểu gì về giống loài vương giả này, còn tưởng rằng thú Ột Ột là loại yêu thú độc ác gì nữa.
Có đôi khi lão A Mỗ hù dọa mấy đứa cháu nhỏ không nghe lời, còn nói rằng nếu không nghe lời sẽ bị thú Ột Ột ngậm bay đi mất.
Ai, thật hiểu không nổi..
“Nhóc Nam!”
Ngay khi chim bồ câu lớn mang theo Quân Tiểu Nam bay vào phạm vi đầu tường thành của thôn thì đã bị đội hộ vệ tuần tra phát hiện.
“Nam đã trở lại! Thánh Nữ đã trở lại! Mau thông báo cho thủ lĩnh Vạn!”
Thành viên đội hộ vệ hoan hô nhảy nhót, Thánh Nữ của bọn họ chẳng những an toàn rút lui từ miệng thú Ột Ột khủng bố, mà tay chân vẫn hoàn chỉnh nguyên vẹn!
Ai? Không đúng, con thú Ột Ột phá hư nhà ăn kia sao cũng quay trở lại?