“Không cần sợ hãi, ta không sao!”
Quân Tiểu Nam vẫy tay chào hỏi đội hộ vệ canh gác trên tường thành.
Nhưng chim bồ câu lớn bay rất nhanh, nháy mắt lập tức bay qua cửa thôn, cô không có thời gian giải thích quá nhiều.
Chỉ trong nháy mắt, Quân Tiểu Nam đã về đến trung tâm thôn.
Hiển nhiên bồ câu lớn còn nhớ rõ vị trí của tòa nhà văn phòng, trực tiếp đáp xuống nơi đó.
Trên đường trở về, Quân Tiểu Nam thiếu đi cảm giác hưng phấn và khẩn trương, bỗng nhiên dạ dày có chút không thoải mái, đầu cũng ong ong.
Quân Tiểu Nam: Có thể cô đã bị say bồ câu...
Sau khi đáp xuống đất, cô lung lay trèo xuống khỏi cổ bồ câu lớn, dựa vào đôi cánh mạnh mẽ của nó hít thở một hơi thật sâu.
Để cảm ơn bồ câu đã chở cô đoạn đường xa như thế, Quân Tiểu Nam cố ý lấy ra vài miếng bánh quy cho nó làm đồ ăn vặt.
Thú Ột Ột thích ăn ngọt, không thích thịt, bốn bỏ lên năm hẳn là cũng thích ăn bánh quy.
Quả nhiên, bồ câu lớn rất thích, cúi đầu mổ lấy mổ để thức ăn trên mặt đất.
“Nhẹ thôi, không thể dùng sức quá nhiều!”
Nhìn thấy mặt đất lập tức lại xuất hiện mấy cái hố to, Quân Tiểu Nam hối hận bản thân không nói ra những lời này sớm một chút.
Bồ câu lớn lại kêu lên: “Ku ku!”
Sau đó khi cúi đầu tiếp tục ăn bánh quy nhỏ, động tác cũng trở nên nhẹ nhàng hơn một chút.
Lúc này, Vạn cùng Ổn và một số thành viên của ủy ban thôn đang làm việc trong tòa nhà văn phòng nghe thấy động tĩnh liền chạy xuống kiểm tra.
“Nhóc Nam!”
Vạn nhìn thấy con gái đã quay lại, kích động tiến lên kéo tay Quân Tiểu Nam, dòm trái ngó phải.
“Con không sao chứ! Sao lại kích động như vậy, lỡ có nguy hiểm thì sao...”
Bồ câu lớn: “Ku ~”
Vạn: “A!!!”
Vừa rồi Vạn là người đầu tiên nhìn thấy nhóc Nam, liền sốt ruột vọt đến ngay, mặc kệ chim bồ câu lớn bên cạnh đang gặm bánh quy nhỏ.
Có thể là do một dã nhân xa lạ đứng quá gần mình, nên chim bồ câu lớn mới nhỏ giọng kêu một tiếng để cảnh báo.
Tuy rằng Quân Tiểu Nam biết chim bồ câu lớn đã cố gắng hạ thấp giọng hết mức có thể, nhưng Vạn vốn không có sự chuẩn bị nên vẫn bị khiếp sợ.
Nếu không nhờ tố chất tâm lý do làm thủ lĩnh nhiều năm, Vạn khẳng định đã ngã ra phía sau.
Sau khi nhận thấy thú Ột Ột cũng ở đây, Vạn mới phát hiện thì ra dã nhân xung quanh đều đứng cách nơi này rất xa, chỉ có hắn vội vã xông tới xem nhóc con nhà mình.
“Không sao a phụ, bồ câu lớn sẽ không tùy ý công kích dã nhân.”
Chắc hẳn là vậy...
Để an ủi nội tâm lão phụ thân phải chịu đựng kinh sợ, Nam đơn giản thuật lại tình huống đã phát sinh chiều nay, bao gồm chuyện của bộ lạc Phàn.
Sau khi Vạn, Ổn và những người khác nghe vậy đều để lộ biểu cảm nghiêm túc.
Bộ lạc Phàn ỷ vào việc người đông thế mạnh, lực lượng cường đại, làm việc cực kỳ kiêu ngạo.
Với dân số đông như vậy, ai cũng không biết về sau liệu bọn họ có thể đưa ra những yêu cầu thái quá đối với thôn xóm phía Tây hay không.
Rốt cuộc cũng không phải tất cả dã nhân đều giống với những bộ lạc ở phía Tây, có thể chung sống hài hòa với nhau.
Khi dân số gia tăng, mà số lượng tài nguyên thiên nhiên lại không thay đổi thì không thể tránh khỏi việc xảy ra tranh chấp.
Thậm chí rất nhiều lão dã nhân còn nhớ rõ hơn một trăm năm trước, trong một trận đại hạn hán, có bộ lạc còn truyền ra tin đồn dã nhân ăn thịt dã nhân.
Trên thực tế, chìa khóa để giải bài toán dân số là tăng cường sản xuất.
Nếu cùng một công sức lao động, trên cùng một diện tích có thể nhận được càng nhiều lương thực thì có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề về dân số.
Quân Tiểu Nam có biện pháp để cải thiện năng suất ở nơi này, nhưng thoạt nhìn dáng vẻ của bộ lạc Phàn sẽ không dễ dàng nghe theo ý kiến của cô.
Như trước kia, Quân Tiểu Nam có thể dễ dàng thành công thuyết phục thủ lĩnh bộ lạc Thổ gia nhập thôn xóm, một phần là vì lúc ấy dân số của bộ lạc Châm và bộ lạc Thổ tương đương nhau, thực lực cũng tương đương.
Thêm vào đó hai bộ lạc thường xuyên giao thiệp với nhau, còn liên hôn, quan hệ vốn dĩ đã rất gần gũi, cũng hiểu biết lẫn nhau.
Các bộ lạc khác ở phía Tây có thể thành công gia nhập thôn, cũng là vì lý do tương tự.
Nhưng trước mắt thực lực của thôn và bộ lạc Phàn cách biệt rất lớn, đàm phán cũng không chắc sẽ có hiệu quả.
Trong mắt bộ lạc Phàn, những dã nhân ở bộ lạc phía Tây chính là đàn em ăn không đủ no lại ngu ngốc.
Lão đại ca sao có thể dễ dàng nghe tiểu đệ chỉ huy chứ, quả thật là thiên phương dạ đàm.
(*)Thiên phương dạ đàm: chỉ những chuyện lạ lùng, chuyện không có thật, hoặc chuyện không thể xảy ra, không thể thành công.
Thế nhưng, cũng không phải không có phương pháp giải quyết, dân số cũng không quyết định được tất cả.
Tuy nhiên, tiền đề là thôn xóm phía tây cần có thời gian để phát triển ổn định và tăng cường thực lực.
“Được rồi, chúng ta đừng suy nghĩ nhiều như vậy.”
“Chuyện tương lai, đến lúc đó rồi giải quyết, hiện tại lo lắng cũng chỉ tăng thêm phiền não.” Quân Tiểu Nam an ủi mọi người.
Lão A Cống là người đầu tiên khôi phục tâm trạng, là người từng trải, lòng dạ tự nhiên rộng mở hơn, không dễ dàng để tâm vào mấy chuyện vụn vặt.
Những người có mặt ở đây đều là tinh anh của Ủy ban thôn, thủ lĩnh các bộ lạc và những phần tử tích cực học tập, phần lớn mọi người đều nhanh chóng hiểu ra đạo lý này.
Sau đó, Quân Tiểu Nam đơn giản sắp xếp một số chuyện mà thôn cần làm trong khoảng thời gian không có cô.
“Chương trình học lớp 3 tiểu học có thể phải tạm dừng một khoảng thời gian, nhưng giáo án đều đã phát xuống trước đó, mọi người có thể thử tự học xem sao.”
“Ổn A Cống, bộ phận giáo dục cần cần bổ sung thêm một số giáo viên lớp 1 và lớp 2.“
“Những bộ phận khác nếu không phát sinh tình huống khẩn cấp, thì tiếp tục chấp hành các nhiệm vụ hiện tại.”
“Ta sẽ cố gắng cách mấy ngày trở về một lần.” Lúc này, a mẫu Phong của Quân Tiểu Nam, còn có đám người huynh trưởng Tiểu Bắc, cũng đều chạy tới đây.