Trong khoảng thời gian này, chim bồ câu khổng lồ vẫn luôn ngoan ngoãn gặm bánh quy nhỏ, không làm ra hành vi công kích hay đe dọa gì đó.
Tuy rằng mọi người không dám tiến lên đụng chạm vào thú Ột Ột, nhưng đến gần một chút thì không sao.
“Nam Nam, ngươi thật sự muốn đi đến hang động của thú Ột Ột sao? Quá nguy hiểm!”
Phong cực kỳ không muốn nhóc Nam rời khỏi thôn xóm, cho dù cô đã giải thích mục đích chuyến đi này là để tìm hiểu thêm về thú Ột Ột, hy vọng chúng nó có thể hòa nhập với cuộc sống ở khu vực phía Tây.
Nhưng trong lòng Phong, chuyện gì cũng không quan trọng bằng an toàn của con gái.
“Không sao đâu a mẫu, mọi người cũng thấy đấy, bồ câu lớn rất ngoan.”
“Nó chỉ là, chỉ là hình thể to lớn hơn chúng ta gấp nhiều lần...”
“Hơn nữa con có thể biến ra rất nhiều thức ăn và quần áo, sẽ không phải chịu đói chịu rét, vả lại con sẽ sớm quay về.”
Quân Tiểu Nam hy vọng dã nhân sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn đến thế nào, Phong và Vạn là những người hiểu rõ nhất.
Khi vừa xuyên qua, Quân Tiểu Nam chỉ vì muốn trở lại Lam Tinh nên đơn thuần chỉ là hoàn thành nhiệm vụ.
Hiện tại, sớm chiều chung sống nhau một thời gian dài, Nam đã dần dần có tình cảm với những dã nhân đáng yêu ở Hỗn Độn Đại Lục này.
Đồng thời, nơi này cũng mang đến cho cô - người chưa từng cảm nhận được sự ấm áp và bao dung một gia đình hoàn chỉnh.
Nếu sớm muộn gì có một ngày phải rời khỏi nơi này trở về Lam Tinh, Quân Tiểu Nam muốn cố gắng hết sức để mọi người ở đây có cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thấy Nam đã hạ quyết tâm, biết không thể thuyết phục nên nhóm người Phong chỉ đành từ bỏ.
Sau khi dặn dò xong mọi chuyện, Quân Tiểu Nam liền đi về phía bồ câu lớn đang cô đơn.
Bồ câu lớn đã sớm ăn hết bánh quy nhỏ, ngoan ngoãn đứng cách đó không xa, chờ cô tạm biệt mọi người.
Nó còn tưởng rằng, dã nhân bé nhỏ có thể biến ra trái cây thơm ngon sẽ không theo nó về tộc đàn chứ.
“Đi thôi nào bồ câu lớn.”
Quân Tiểu Nam vỗ nhẹ thân thể chim bồ câu lớn, ý bảo nó cúi đầu xuống.
Bồ câu lớn khó hiểu “Ku” hai tiếng, nhưng vẫn làm theo.
Khi nhìn thấy Quân Tiểu Nam lại lần nữa trèo lên cổ của mình, nó liền hiểu đối phương muốn đi cùng, bồ câu lớn vui vẻ đến mức lập tức bay lên.
Nó vui sướng bay về phía không trung, còn không nhịn được xoay vài vòng.
“Không được... Ta say bồ câu... Mãnh liệt đề nghị phi công vững vàng điều khiển... Bằng không ta sẽ nôn ra trên người ngươi...”
Đại Cáp cũng ý thức được bản thân “Thất thố”, giả ngu “Ku Ku” vài tiếng.
“Gặp lại sau! Ta sẽ sớm quay trở về.”
Quân Tiểu Nam vẫy tay tạm biệt toàn bộ thôn dân ở thôn xóm phía Tây,.
Khi bay trở lại vách đá nơi mà nhóm thú Ột Ột cư trú, sắc trời đã hoàn toàn tối đen như mực.
May mắn là dù chim bồ câu lớn bay trong đêm tối, cũng có thể ‘nhìn’ thấy rõ ràng đường đi, chẳng những thế còn tăng tốc độ bay trên không trung.
Quân Tiểu Nam nhớ rõ, trước kia ở Lam Tinh hình như có vài vị học giả cho rằng, khi đại não bồ câu điều hướng, có thể sẽ vận dụng đến từ trường Trái Đất, thậm chí là sóng âm để phán đoán phương hướng.
Nói cách khác, đối với bồ câu thì thị lực chỉ có tác dụng tham khảo mà thôi.
Đôi khi địa hình xung quanh sơn cốc quá phức tạp, bồ câu lớn cũng sẽ “Ku ku” hai tiếng, không biết có phải đang thông qua tần suất phản hồi của sóng âm để phân biệt phương hướng hay không.
Có lẽ thú Ột Ột thật sự là bồ câu tinh ở địa cầu!
Rốt cuộc Hỗn Độn Đại Lục là sự tồn tại như thế nào? Là ai đưa những người tham gia như bọn họ đến nơi này?
Mỗi khi suy nghĩ đến những vấn đề này, Quân Tiểu Nam lại cảm thấy choáng váng đầu óc, một chút manh mối cũng không có.
Thôi, không suy nghĩ nữa, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, đến lúc đó rồi tính sau.
Rốt cuộc ngoại trừ làm tốt những chuyện được giao tới tay, cô cũng không biết nên tìm đáp án như thế nào.
Có lẽ, chờ sau khi Hỗn Độn Đại Lục ngày một phát triển sẽ biết được đáp án.
Khi Quân Tiểu Nam và bồ câu lớn một lần nữa bước vào hang ổ của nhóm thú Ột Ột, có rất nhiều thành viên trong tộc đàn đều đã nghỉ ngơi.
Một vài con thú Ột Ột nghe thấy động tĩnh nên tỉnh lại, nhìn thấy là bồ câu lớn, cũng chỉ nhìn lướt qua rồi lại ngủ tiếp.
Kỳ thật dựa theo thời gian làm việc và nghỉ ngơi bình thường của nhóc Nam, lúc này vẫn chưa đến giờ ngủ.
Hiện giờ còn chưa tới 9 giờ tối, vẫn còn thời gian để học tập hoặc chơi đùa.
Nhưng nhìn thấy dáng vẻ của bồ câu lớn dường như khá mệt mỏi và buồn ngủ, Quân Tiểu Nam liền đến kiểm tra vết thương ở chân lão bồ câu thêm lần nữa, sau khi xác nhận không có vấn đề gì bèn đi vào bên trong toà nhà tiếp viện ăn uống đơn giản, rồi rửa mặt đi ngủ.
Tuy rằng hiện tại đang là giữa hè, nhưng trên vách đá cao, lại là ban đêm nên vẫn có chút lạnh.
Quân Tiểu Nam đắp trên người một cái chăn nhỏ, dựa vào bộ lông chim mềm mại của bồ câu lớn mà chìm vào giấc ngủ.
Bồ câu lớn cũng rất yêu thích dã nhân bé nhỏ này, tri kỷ dùng đôi cánh to lớn của mình che chở cho Quân Tiểu Nam.
Một nhãi con một bồ câu cùng nhau trải qua một đêm yên bình.
Buổi sáng ngày hôm sau, đại khái hơn 4 giờ, nhóc Nam liền tỉnh lại.
Nhiệt độ cơ thể và lông chim của bồ câu lớn vô cùng thoải mái, nên mặc dù tối hôm qua ngủ sớm nhưng lúc này nhóc Nam vẫn phấn chấn tinh thần.
Lúc này trời vẫn chưa sáng, nhóm thú Ột Ột đang ngủ, nhóc Nam định rời giường trước luyện tập quyền pháp, hoạt động gân cốt.
Nhưng khi cô đứng lên, nhìn thấy tư thế ngủ của mấy con chim bồ câu, thật sự không nhịn được cảm thán.
Bồ câu lớn chính là bồ câu lớn, vương giả trên bầu trời, nên tư thế ngủ cũng phóng túng không thể kiềm chế được!