Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 126

Chương 126 -
Chương 126 -

Sau khi Quân Tiểu Nam lên bờ liền tùy ý khoác khăn lông lên người, tiếp đến bắt đầu xử lý thịt cá.

Lúc này mặt trời đã lên cao, dù trên người ướt sủng cũng không lạnh chút nào.

Nếu nói về xử lý thịt cá thì đó chính là chuyên môn của cô, mùa đông năm trước cũng không biết đã xử lý qua bao nhiêu con cá lớn.

Dường như chủng loại cá trong hồ nước khác với mấy con cá ở bộ lạc Châm, vảy cá lớn hơn một chút, cũng không biết hương vị thế nào.

“Bồ câu lớn, ngươi ăn sống hay chín?”

Bồ câu ngốc: “Ku ~”

Quân Tiểu Nam: Thôi, ta hỏi ngươi làm gì cơ chứ, dù gì hai chúng ta cũng bất đồng ngôn ngữ.

Sau khi tách rời phần sống lưng ra khỏi bụng của cá, thêm một nhát vào phần cổ và đuôi của, dùng sức một chút kéo ra liền lột hết phần da cá.

Quân Tiểu Nam cắt một miếng thịt cá dài như cánh tay xuống, đưa cho bồ câu lớn, ý bảo nó có thể ăn trước.

“Ai...”

Quân Tiểu Nam:???

“Vừa rồi có phải ngươi thở dài hay không!!”

Đại Cáp: “Ku ku.”

Nó cái gì cũng không biết, nó chỉ là một con thú Ột Ột vui vẻ!

Quân Tiểu Nam giơ miếng thịt cá lên một hồi lâu, bồ câu lớn mới không tình nguyện ngậm vào miệng.

“Xem biểu cảm đó của ngươi, không muốn ăn thịt đến thế sao, ta nhìn thấy ngày hôm qua ngươi cũng ăn thịt heo mà.”

Thấy bồ câu lớn không có hứng thú, Quân Tiểu Nam định ăn hết mấy phần còn lại.

Còn hơn một nửa miếng thịt cá, cô ăn không hết nên chắc cũng không cần tiếp tục xuống nước.

Để bản thân thưởng thức, đương nhiên Quân Tiểu Nam phải nấu chín mới ăn.

Bếp đá đơn giản được bày ra, chảo nhỏ cũng được sử dụng.

Nhỏ một chút dầu ô liu vào chảo, chiên miếng thịt cá tươi mới đến khi hai mặt vàng đều, thoạt nhìn cũng không tồi!

Nơi này nước trong, thịt cá cũng ngon, ăn vào hoàn toàn không cảm nhận được vị tanh.

Ăn được một nửa, Quân Tiểu Nam vắt thêm tí chanh, lại bôi thêm một chút mật ong, định thay đổi cách ăn khác.

Không nghĩ đến bồ câu lớn thích ngọt ngửi thấy cá chiên có hương vị chanh mật ong, vốn dĩ đang chán chường lập tức tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Nó gật gật đầu, nhanh chóng đi tới, nhìn chằm chằm miếng thịt cá trên tay Quân Tiểu Nam.

Bồ câu lớn: Ta không nói lời nào, chỉ nhìn chằm chằm ngươi!

“Được rồi, được rồi, miếng này cho ngươi, ta lại đi bắt thêm con khác, nước miếng cũng sắp chảy xuống chảo rồi…”

Ỷ vào việc thú Ột Ột nghe không hiểu lời dã nhân nói, hiện tại cô đã có thể không chút lưu tình, tận lực phàn nàn trước mặt bồ câu lớn.

Nửa miếng thịt cá vừa rồi Quân Tiểu Nam ăn nửa ngày mới xong, bồ câu lớn chỉ cần một ngụm đã ăn hết phần cá còn lại trong chảo.

“Ngươi chậm một chút, ta cũng không tranh với ngươi, cẩn thận kẻo lại bỏng miệng!”

Quân Tiểu Nam vốn định tự xuống hồ nước bắt cá, nhưng dường như mỗi lần đề cập đến đồ ăn ngon, đầu óc của bồ câu lớn liền trở nên vô cùng nhanh nhạy.

Nó đột nhiên phành phạch vỗ cánh bay lên, lượn vòng giữa không trung trong chốc lát, sau đó tăng tốc bay đến giữa hồ nước.

Miệng thú Ột Ột giống như một bể nước to, một ngụm liền ngậm lấy vài con cá lớn, sau đó phun cả cá và nước lên trên bờ.

Bồ câu lớn đắc ý nhìn về phía Quân Tiểu Nam với đôi mắt lấp lánh, tràn đầy kiêu ngạo.

“Bồ câu lớn thật tuyệt vời! Bồ câu lớn thật lợi hại! Ngươi đẹp trai nhất!”

Quân Tiểu Nam vừa khích lệ đối phương, vừa tiến lên nhận mệnh đảm nhiệm thân phận một vị đầu bếp.

Mấy con cá này sao có thể lấp đầy bụng của thú Ột Ột cơ chứ, bụng của bồ câu lớn này quả thật chính là cái động không đáy! Thú nuốt vàng danh xứng với thực!

Chờ đến khi bồ câu lớn ăn món cá chiên chanh mật ong đến no nê, thì Quân Tiểu Nam cũng đã mệt đến mức không nhấc nỗi cánh tay.

Nhìn chai mật ong đã dùng hết nằm lăn lóc trên mặt đất, trong chớp mắt Quân Tiểu Nam dường như hiểu ra tại sao lão bồ câu bị thương.

Cũng như lý do vì sao có năm nhóm thú Ột Ột sẽ đến khu vực phía Tây tìm kiếm thức ăn có năm lại không.

Giả thiết, trong thực đơn bình thường của thú Ột Ột bao gồm nhiều loại trái cây. Mà sản lượng trái cây ở khu vực dãy núi Tích Địa phía Đông có liên quan rất lớn đến lượng mưa.

Vào những năm lượng mưa tương đối thấp, cây ăn quả trên núi phát triển kém và không thể cung cấp đủ số lượng trái cây.

Lúc này, thú Ột Ột để lấp đầy bụng tất nhiên sẽ mở rộng phạm vi tìm kiếm thức ăn.

Từ đó dẫn đến việc khu vực hoạt động của thú Ột Ột trùng với khu vực sinh hoạt của các dã nhân bộ lạc Phàn.

Vốn dĩ trái cây đã không nhiều lắm, hai bên đều muốn giành lấy thì tất nhiên sẽ nổ ra tranh chấp.

Mà lão bồ câu, hẳn là lúc ăn trái cây trên mặt đất đã xảy ra xung đột với dã nhân bộ lạc Phàn, do đó mới bị thương.

Mặt khác, nếu số lượng trái cây ở dãy núi Tích Địa phía Đông không đủ ăn, thú Ột Ột sẽ bay đến nơi bình thường chúng nó không hay lui tới như khu vực phía Tây.

Điều này cũng giải thích vì sao tộc nhân của bộ lạc Châm có năm có thể nhìn thấy thú Ột Ột, có năm lại không nhìn thấy.

Hơn nữa, bởi vì tính chất địa lý đặc thù của dãy núi Tích Địa tạo thành đại lục xanh ở khu vực trung bộ - cũng chính là nơi bộ lạc Phàn và nhóm thú Ột Ột cư trú, khiến hơi nước xung quanh tuần hoàn kém.

Hầu hết các năm mưa nhiều, hơi nước không thể vượt qua dãy núi Tích Địa cao chót vót bay đến những nơi khác, vì vậy khí hậu ở nơi này quanh năm tương đối ẩm ướt.

Đến năm khô hạn, hơi nước từ biển bốc lên lại khó thổi qua dãy núi Tích Địa, dẫn đến lượng nước mưa ở nơi này khá thấp, trái cây không đủ ăn, dã nhân và muôn thú cạnh tranh với nhau, hệ quả là nhóm thú Ột Ột sẽ bay đến phía Tây.

Nếu giả thiết này được thành lập, vậy thì tất cả mọi chuyện đều có thể hiểu được.

Chẳng qua, hiện tại còn sót lại một vấn đề.

Đó chính là hạn hán trong năm nay rốt cuộc nghiêm trọng đến mức nào.

Bộ lạc Châm ở khu vực phía Tây, tuy rằng không có dãy núi Tích Địa bao quanh nhưng khí hậu biến đổi rất lớn, đất đai cằn cỗi, nguồn tài nguyên đất và nước kém phong phú.

Nhưng hiện tại thôn của bọn họ có giếng nước, có thể lấy được nguồn nước ngầm.

Nếu không dùng được còn có kho hàng trong toà nhà tiếp viện của cô, chỉ cần cô ở đây một ngày thì sẽ không thiếu nước khoáng.

Tuy nhiên, nếu thật sự xảy ra đại hạn hán, mực nước ở các khu vực giảm xuống, các tộc nhân của bộ lạc Phàn không thể lấy đủ nước trên sông, bọn họ cũng không biết đào giếng.

Đến lúc ấy, liệu bọn họ có thể tới quấy rầy thôn xóm phía Tây hay không !

A a a a.... Đầu trống rỗng, tình huống thật sự khó có thể đoán trước...

Quân Tiểu Nam nằm yên trên bãi cỏ, ưu sầu không thể tự kiềm chế.

Sau một hồi lâu.

Quân Tiểu Nam: “Bồ câu lớn, ngươi có biết năm nay có thể xảy ra đại hạn hán hay không?”

Bồ câu lớn: “Ku.”

Quân Tiểu Nam: “Bồ câu lớn, thịt cá ăn ngon không?”

Bồ câu lớn: “Ku.”

Quân Tiểu Nam: “Bồ câu lớn, ngươi nghe hiểu được lời dã nhân nói sao?”

Tác giả có chuyện muốn nói:

Bồ câu lớn: Ngươi đoán đi!

Bình Luận (0)
Comment