Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 127

Chương 127 -
Chương 127 -

Trong nháy mắt bầu không khí xung quanh trở nên tĩnh lặng. Sau một lúc lâu, bồ câu lớn lại trả lời lần nữa. “Ku.” Quân Tiểu Nam thở dài. “Ai, ta cũng hồ đồ rồi, bồ câu ngươi là thú, sao có thể nghe hiểu lời của dã nhân cơ. chứ.” “Dù là bạn bè tốt của con người như chó và mèo, cũng nhờ chung sống với con người trong một thời gian dài mới có thể nghe hiểu một ít ngôn ngữ mà con người thường dùng.” “Quả nhiên, người là động vật sống theo quần thể, lúc này ta mới rời khỏi thôn xóm chưa được 1 ngày, phong cách cũng bắt đầu trở nên kỳ quái...” “Bồ câu lớn, ngươi ăn no chưa? Chúng ta cũng mang cho lão bồ câu một ít thịt cá đi, nếu ngươi thích ăn, lão bồ câu hẳn cũng sẽ thích ăn, hơn nữa thịt cá cũng giúp bổ sung đủ protein có lợi cho việc hồi phục.” Sợ bồ câu lớn nghe không hiểu, Quân Tiểu Nam chỉ chỉ đầu xương cá trên mặt đất, lại chỉ chỉ hướng vách núi, miệng còn bắt chước tiếng kêu “Ku ku” trầm thấp của lão bồ câu. Lần này, chim bồ câu lớn ngay lập tức hiểu ra. Chiếc bụng no đủ của nó run run, ngay sau đó dang rộng đôi cánh, lần nữa lợi dụng ưu thế miệng rộng như bể nước bắt được rất nhiều mẻ cá lớn. Quân Tiểu Nam cho cá lớn mới bắt được vào kho hàng bên trong toà nhà tiếp viện, sau đó trèo lên cổ chim bồ câu lớn, một người một chim bắt đầu bay lên vách núi. * Bay được nửa đường, nhóc Nam mơ hồ cảm giác được dưới thân có thứ gì đó như đạn pháo sinh học bắn ra trên bầu trời. Sau đó cô đã bị dọa bởi hệ tiêu hoá của chim bồ câu lớn! Đây là cơ chế trao đổi chất sinh học hoạt động hiệu quả không thua gì máy móc a! Không ngờ có thể giải thích chi tiết ý nghĩa của ‘trực tràng’ như vậy.

Nếu cô nhớ không lầm, mười lăm phút trước bồ câu lớn mới ăn xong bữa sáng cơ mà... Thú Ột Ột có hình thể khổng lồ nên phân cũng rất lớn, giống như quả bóng vừa tròn vừa xanh, theo tốc độ bay của bồ câu lớn, những quả bóng xanh này được thả xuống giữa không trung theo một đường parabol hoàn mỹ. Lúc này, khoảng cách của Quân Tiểu Nam với mặt đất, khoảng một hai ngàn mét. Cô không thể khống chế được suy nghĩ trong đầu, bắt đầu bi thương thay cho sinh vật đáng thương vô tình bị phân rớt trúng đè chết. Từ từ, khoảng cách này, phương hướng này, không phải phía dưới là hồ nước mà bọn họ vừa mới bắt cá hay sao... Hồi tưởng lại vừa nãy bản thân vui vẻ cho thịt cá tươi ngon vào bụng, còn thắc mắc vì sao cá trong hồ nước này lại to béo đến thế. Trong nháy mắt, kiếp sống phi hành vốn đã say bồ câu của Quân Tiểu Nam càng thêm tồi tệ. Thế nhưng thịt cá đã ăn được một thời gian, cô lại chế biến món cá chanh mật ong cho chim bồ câu lớn nửa ngày, phỏng chừng thân thể đã sớm bắt đầu tiêu hóa, hiện tại dù muốn nôn cũng nôn không ra...

Làm sao bây giờ, vì sao kiếp sống dã nhân của cô lại thê thảm thế này... Quân Tiểu Nam chỉ có thể tăng thêm sức nắm chặt lông bồ câu, sau đó không ngừng an ủi bản thân, năng lượng cần bảo tồn, bất luận sinh vật nào sau khi chết đều sẽ hóa thành tro bụi, biến thành chất dinh dưỡng, phân là thứ tốt, cá ăn bánh, cô ăn cá, cô đã chết... Ọe, càng nghĩ càng cảm thấy ghê tởm a... * Thật vất vả mới có thể sử dụng sức mạnh nội tâm cường đại bình ổn phản ứng trào lên trong dạ dày, một người một chim đã về vách núi. Sau đó Quân Tiểu Nam liền phát hiện, thì ra ‘trực tràng’ là thiên phú của chủng tộc Ột Ột. Giờ phút này, nhóm thú Ột Ột lớn nhỏ trong tộc đàn đều đã kiếm ăn trở về, đang hoàn thành việc trao đổi năng lượng với thiên nhiên. Sinh vật có thể ăn, trong tình huống bình thường cũng có thể bài tiết. Chỉ thấy nơi tối qua nhóm Ột Ột nằm ngủ giờ phút này đã bị từng quả ‘bóng màu xanh lục’ tao nhã chiếm lĩnh, bao gồm cả vị trí đêm qua nhóc Nam và bồ câu lớn nằm ngủ... Đã vài tháng không sinh hoạt trong tổ “sử dụng hiệu quả không gian” như vậy, nên sau vài giây, nội tâm cô cảm thấy thật bi thương. Tuy nhiên, có lẽ đối với mấy chuyện kích thích lặp đi lặp lại nhiều lần sẽ hạ thấp trình độ khó tiếp thu của đại não, nên rất nhanh Quân Tiểu Nam đã có thể suy nghĩ ‘thông suốt’.

Xem ra, nhóm thú Ột Ột hẳn là mỗi ngày đều trôi qua như thế, vậy tại sao ngày hôm qua nơi này thoạt nhìn lại rất sạch sẽ? Sau khi dùng hết toàn bộ sự tự chủ và nhẫn nại để quan sát, Quân Tiểu Nam đã phát hiện được một bí mật. Thú Ột Ột thích ăn trái cây, mà trái cây giàu chất xơ nên đường ruột của bọn chúng cũng rất sạch sẽ. Phân đều là những viên hình cầu gắn kết chặt chẽ màu xanh lục, mơ hồ còn có thể nhìn thấy vài hạt trái cây chưa tiêu hóa hết. Đây chính là thứ tốt! Loại phân này chẳng những tràn đầy chất dinh dưỡng mà còn giúp cô tiết kiệm thời gian tìm kiếm hạt giống trái cây bản địa! Hơn nữa khẩu vị của thú Ột Ột rất kén chọn, hương vị trái cây mà chúng nó yêu thích khẳng định sẽ không tệ! Thiên nhiên thần kỳ, quả nhiên có quy tắc vận hành của riêng mình, trái cây ngon ngọt là thức ăn của dã nhân và động vật, hạt trái cây theo sự di chuyển của người và thú phân tán khắp nơi, mọc rễ và sinh sản. Trách không được thú Ột Ột có thể ăn nhiều như vậy mà trái cây trên đại lục cũng không bị chúng nó ăn sạch, ngược lại còn sinh trưởng phồn thịnh. Quân Tiểu Nam quyết định, vì hoà bình trên đại lục, vì giải phóng hỗn độn, cô phải chiến thắng bản thân, dũng cảm thu thập số bánh năng lượng này! Dùng để giúp khu vực thôn xóm phía Tây - nơi đất đai vốn cằn cỗi trở nên phì nhiêu hơn! Phân không quá dính, hơn nữa thú Ột Ột cũng có chút ý thức sạch sẽ, sau khi chúng hoàn thành bài tiết, sẽ sử dụng đôi chân hữu lực của mình đá mấy viên màu xanh lục đó xuống sườn núi. Thậm chí có vài con thú Ột Ột trưởng thành vì muốn rèn luyện sức lực cho mấy con non sẽ để chúng thông qua việc luyện tập ‘đá bóng’ tăng cường sức mạnh. Bất quá thật đáng tiếc, Quân Tiểu Nam phải trở thành kẻ xấu ngăn cản quá trình luyện tập để trưởng thành này. “Dừng tay! Không đúng, dừng chân lại!” “Này bồ câu! Ta có thể dùng trái cây đổi mấy chiếc bánh màu xanh lục này với các ngươi hay không?”

Quân Tiểu Nam biến ra rất nhiều trái cây tươi ngon bên người, chỉ vào nhóm thú Ột Ột nhỏ tuổi đang chơi đùa với bánh cầu xanh lục, ý bảo chúng nó trao đổi.

Bình Luận (0)
Comment