Vốn dĩ mùa đông năm trước, khi nhóm người Quân Tiểu Nam bắt cá ở sông nhỏ phía Nam sơn động của bộ lạc Châm cứ nghĩ rằng những con cá đó đã rất to.
Không nghĩ đến cá tôm ở vùng biển này, kích thước còn lớn hơn gấp mấy lần!
Nhìn con cá biển mập mạp cao đến nửa người, còn có con tôm thẻ nhiều thịt to bằng cánh tay, Quân Tiểu Nam không biết cố gắng mà chảy nước miếng.
Ngày đầu tiên, mọi người chế biến bằng phương pháp luộc, các thuyền viên đều ăn đến khi bụng căng tròn.
Bởi vì, bọn họ đang trong hành trình nên không định mang theo quá nhiều cá, chỉ để lại mấy loại hải sản kích thước lớn trong lưới đánh cá. Hải sản kích thước nhỏ một chút, đều được mọi người đều thả lại trong biển.
Quân Tiểu Nam cũng ăn đến khi ợ lên, sống hai đời, cô chưa từng thử ăn tôm thẻ như ăn tôm hùm lớn, quả thật rất sảng khoái!
Ngày hôm sau, nhóm thuyền viên không còn thiếu kiến thức như hôm trước, mọi người trở nên rụt rè hơn một chút.
Có thể ăn no là được, không cần ăn đến căng bụng, hàm lượng protein trong hải sản quá cao, không dễ tiêu hóa.
Ngày thứ ba, rất nhiều người bắt đầu từ chối món hải sản giàu đạm này.
Bởi vì gần đây không ăn được rau dưa trái cây, cơ thể thiếu chất xơ nên thật sự không thể đại tiện.
Về phần cảnh biển, lần đầu nhìn thấy quả thật bao la hùng vĩ tuyệt đẹp biết bao. Nhưng trong một thời gian dài, cảnh vật mãi không thay đổi, như vậy khiến dã nhân càng thêm tuyệt vọng.
Giống như lúc này, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.
Hơn nữa sau khi phấn khởi qua đi, mọi người mới chú ý đến một điều - khi làm việc trên thuyền lắc lư, ngủ cũng lắc lư, dã nhân bị lắc lư đến choáng váng đầu óc, lúc nào cũng muốn nôn ói.
Thải không ra còn muốn nôn ói, quả thật rất đau khổ!
Quân Tiểu Nam nhìn các đội viên, xác thật đã đến giới hạn chịu đựng của bọn họ, cuối cùng quyết định tối nay cho mọi người dừng chân tại bãi cát phụ cận, qua đêm trên đất bằng.
“Thả neo ở vùng vịnh phía trước, tối nay xuống thuyền nghỉ ngơi lấy sức!”
Tiểu đội trưởng của đội viễn dương lập tức thông báo cho thuyền trưởng của các thuyền khác.
“A a a! Quá tốt rồi!”
“Rốt cuộc cũng có thể lên bờ! Ta nhớ đất liền quá!”
“Ta cũng vậy! Đại tiện trên đất liền cực kỳ thoải mái!”
“Ngươi đừng nói nữa, ọe...”
Tất cả tàu thuyền lần lượt thả neo ở địa phương cách đó không xa.
Một vài thuyền viên nóng vội, không thể chờ đến khi thuyền nhỏ quay về bờ, trực tiếp nhảy vào trong biển, bơi lên bờ.
Một đám thuyền viên đáng thương đang choáng váng: A! Thì ra biết bơi là chuyện hữu ích như vậy! Đất liền tốt đẹp làm sao!
Bữa tối cùng ngày, thật sự không có dã nhân nào muốn ăn hải sản nữa. Vì thế Quân Tiểu Nam sắp xếp mọi người, chia làm ba đội nhỏ để hành động.
Đội một dựng trại đóng quân, bày biện chăn đệm lều trại mang theo và đốt lửa lên.
Tiểu đội hai đi săn ở vùng núi gần đó để xem có thể tìm thấy một số nguyên liệu tươi ngon hay không.
Đội ba đứng canh gác tại chỗ, bảo vệ an toàn cho những người khác, đồng thời trông coi mười con thuyền lớn đậu cách đó không xa.
Lúc này đừng nói là dã nhân chưa từng sinh hoạt trong biển, ngay cả người như Quân Tiểu Nam thích lướt sóng câu cá ở Lam Tinh, cũng nhịn không được muốn vận động loanh quanh khắp nơi cho thoải mái.
Lênh đênh trên biển đã lâu, cho dù trở về đất liền cũng luôn cảm giác thân thể lảo đảo, đầu óc không tỉnh táo.
Ai, kiếm ăn trên biển thật không dễ dàng!
Màn đêm buông xuống, thuyền viên quả thật đã mở ra hình thức cuồng hoan trên đất liền.
Nướng thịt dã thú, hầm thịt chim, lại thêm thịt thú mắt đỏ trộn rau, hu hu hu thịt trên đất liền sao có thể thơm ngon như vậy!
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của mọi người, Quân Tiểu Nam cũng phá lệ lấy ra bột mì, tự mình xuống bếp, làm bánh canh trứng gà cà chua.
Thêm một chút hành, cho thêm một tí nước tương và dầu mè, quả thật có thể khiến thuyền viên phát thèm đến khóc!
Sau khi ăn cơm chiều mọi người liền nghỉ ngơi một chút, dựa vào vách đá bên bờ biển vừa tiêu hóa thức ăn vừa hưởng thụ gió biển, thật sự vô cùng thoải mái.
Không bao lâu màn đêm buông xuống, tất cả dã nhân trong doanh trại chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ba đội nhỏ thay phiên nhau đứng canh gác, khi dã nhân đội một gác đêm, dã nhân hai đội còn lại sẽ nghỉ ngơi. Sau vài giờ, một đội hộ vệ khác sẽ đến thay ca.
Chờ đến sáng ngày mai, các đội viên của mỗi đội còn có thể nghỉ ngơi nửa ngày ở trên thuyền.
Bất quá hiện tại đối với dã nhân đội viễn dương mà nói, chỉ cần có thể ở trên đất liền thì gác đêm tính là cái gì! Chỉ đơn giản là quá thoải mái!
Có lẽ là gần đến mùa đông, nhiệt độ không khí ban đêm giảm xuống thấp, rất nhiều dã thú không thích chạy đi xa, hơn nữa mọi người cũng ở cách xa đất liền nên khi màn đêm buông xuống, mọi người cũng không bị dã thú tập kích, vững vàng vượt qua.
Sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng, tất cả các đội viên đội viễn dương bắt đầu thu dọn hành lý, chuẩn bị một lần nữa bước lên hành trình gian nan trên biển.
Nhưng trên thuyền rốt cuộc cũng không tiện hoạt động, về lâu về dài thân thể của dã nhân ngày càng suy yếu.
Quân Tiểu Nam liền tranh thủ thời gian sáng sớm, cho phép các đội viên đến rừng cây bên cạnh tiến hành hoạt động săn thú đơn giản. Vừa có lợi cho việc khôi phục thể lực, nâng cao tinh thần, tìm được con mồi, vừa có thể cải thiện bữa ăn mấy ngày về sau.
Sau khi thu dọn tất cả hành lý lên thuyền, ba đội hàng hải lại lần nữa thay phiên nhau đi thông khí.
Thời gian tự do luôn rất ngắn ngủi, mắt thấy chuẩn bị đến thời gian tập hợp là 10 giờ, Quân Tiểu Nam phát hiện mấy đội viên đội ba vẫn chưa quay lại?
Lại qua hơn mười phút, mấy đội viên vắng mặt vội vàng chạy về doanh trại.
“Báo cáo! Cách đó không xa phát hiện rất nhiều vật thể màu đen! Nhìn qua giống như trong thôn chúng ta, không phải, giống hệt như than đá mà thị trấn sản xuất!”
Tối qua khi mọi người đi săn, sắc trời đã dần tối, không một ai phát hiện ở xung quanh ngọn núi này có chỗ nào khác biệt.