Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 167

Chương 167 -
Chương 167 -

Chẳng lẽ thật sự chó ngáp phải ruồi phát hiện ra mỏ than?

Quân Tiểu Nam hưng phấn dẫn theo mọi người, cùng chạy về phía mà mấy đội viên về muộn đề cập đến.

“Oa! Đúng là mỏ than rồi!”

“Các người làm rất tốt! Chờ sau khi chúng ta trở về mỗi người đều nhận được một bao lì xì lớn!”

Quân Tiểu Nam nhặt mấy cục than đá lớn lớn bé bé trên mặt đất, sờ trái sờ phải xem thử, đúng thật là quá may mắn!

Mấy đội viên về muộn đều đến từ dòng cấp thấp của bộ lạc Phàn.

Lúc ấy, nhóm dã nhân cuối cùng gia nhập thị trấn phía tây quá nhiều, nên đến hiện tại Quân Tiểu Nam vẫn chưa thể nhớ rõ tên của phần lớn dã nhân.

Sau khi bọn họ đến thị trấn, liền thật thà chăm chỉ học tập tiếp thu kiến thức, cố gắng làm công kiếm tiền. Sau đó tham gia buổi tuyển chọn mở rộng đội hộ vệ, rồi gia nhập đội viễn dương.

Mấy đội viên ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ngượng ngùng nhìn nhau nở nụ cười.

“Không, không cần đâu, bao lì xì gì chứ, tiền lương của đội viễn dương đã đủ dùng rồi.”

Bây giờ phát tiền thưởng còn có người không cần, quả thật quá chất phác rồi!

“Không cần từ chối, Ủy ban thôn, à không, Ủy ban nhân dân thị trấn có quỹ khen thưởng tương ứng.”

“Các người đã phát hiện ra khoáng sản còn tích cực thông báo, đây là những gì mọi người xứng đáng nhận được.”

Quân Tiểu Nam nâng tay lên, vỗ bả vai của những đội viên thẹn thùng này.

“Oa! Có bao lì xì lớn sao! Quay về phải mời khách đấy!”

“Ta muốn ăn thịt xiên! Còn có bánh kem bơ!”

“Ngươi đúng là đồ tham ăn!”

Các đội viên cùng nhau tập luyện cả ngày, ra ngoài lại sống chung trong một thời

gian dài, nên từ lâu đã sớm quen thuộc đến không thể quen hơn.

Mọi người xúm lại trêu chọc nhau, mấy đội viên bộ lạc Phàn phát hiện ra mỏ than, đỏ mặt đồng ý hết.

Ngày hôm đó, Quân Tiểu Nam sắp xếp vài người, đào một lượng nhỏ than đá chuyển lên thuyền.

Trên thuyền có một chiếc nồi hơi cỡ lớn, nhiên liệu dùng để nấu cơm nấu nước ấm đều dùng gỗ mang theo từ thị trấn.

Sản lượng than củi của xưởng gạch trong thôn quá ít, chủ yếu cung cấp cho xưởng sắt thép phục vụ công tác nghiên cứu và sản xuất.

Hiện tại thì tốt rồi, có quặng than đá từ thiên nhiên, nhóm người của a cữu Hỏa cuối cùng cũng không cần keo kiệt bủn xỉn sử dụng dè xẻn.

Theo lý thuyết, quy mô khoáng sản của quặng than đá lớn như vậy, không có khả năng chỉ cần đội viên té ngã là có thể phát hiện.

Có thể do năm nay thời tiết bất thường, đầu tiên là hạn hán gay gắt kéo dài nhiều tháng, tiếp theo là mưa to liên tục nửa tháng, dẫn đến lớp đất lỏng lẻo, đất cát làm xói mòn bề mặt mỏ quặng.

Thêm vào đó, khu vực này cũng được xem như phía cuối dãy núi Tích Địa, có thể đã từng chịu ảnh hưởng bởi sự chuyển động của lớp vỏ Trái Đất, khiến lớp than đá tăng lên.

Dù sao cũng nhờ đủ loại tình huống giúp thị trấn phía tây bọn họ kiếm lời to.

Nhóc Nam: Mặc kệ! Dù sao thị trấn phía Tây bọn họ tìm được trước, chắc chắn không thể nhường cho người khác!

Cô nhanh chóng cử một chiếc thuyền lớn quay về báo tin, để Ủy ban nhân dân thị trấn sắp xếp nhân lực tới đây đào than. Thuận tiện đưa một ít hải sản trở về, thêm món ăn ngon cho mấy đứa nhỏ trong thị trấn.

Sau khi, thu dọn hành trang xong, đội viễn dương lại tiếp tục xuất phát.

Đã có kinh nghiệm sau khi trải qua ba ngày liên tục lênh đênh trên biển, hơn nữa lần này mọi người lên bờ nghỉ ngơi nên mấy ngày còn lại cũng xem như không quá gian nan.

Vào ban đêm, Quân Tiểu Nam thậm chí còn mang cần câu đến, dạy mọi người câu cá trên biển.

Gia hỏa bạch tuộc này có xúc tu còn lớn hơn cần câu, dưới ánh trăng trông như con thỏ biển khổng lồ!

Đôi khi chỉ cần tùy tiện cầm gậy gỗ phủi một cái là thể kiếm được mấy lá rong biển thật dày!

Tìm được kho tàng năng lượng tự nhiên mới, tâm tình của Quân Tiểu Nam vô cùng thoải mái, mấy ngày nay dốc hết sức làm một bữa tiệc hải sản hiện đại như ở Lam Tinh đãi mọi người.

Thêm một chút chanh chua chua vào món nướng BBQ, hoặc làm xà lách trộn với mẻ cá sống tươi ngon.

Đây cũng không phải là loại cá nước ngọt sống trên sông dễ nhiễm ký sinh trùng, mà chính là hàng hải sản tươi sống được nuôi dưỡng trên vùng biển tự nhiên hoàn toàn không bị ô nhiễm!

A a a, thiếu chút nữa làm rớt răng hàm của nhóm tiểu dã nhân!

Chín chiếc thuyền lớn còn lại cứ như vậy lênh đênh trên biển thêm 5 ngày, đến ngày thứ 5, các đội viên lại một lần nữa đạt đến giới hạn sinh lý.

Có vài tiểu đáng thương lênh đênh trên biển thật sự không thể đại tiện, thân thuyền lắc lư khiến cơ vòng co chặt, nghẹn đến mức khó chịu nhưng vẫn không thả lỏng được.

Mấy ngày nay lại được ăn ngon, mặc dù phản ứng bên dưới cảnh báo miệng không thể ăn nữa, nhưng miệng vẫn cứ không dừng được. Cuối cùng nghẹn đến mức mặt mày xanh tím, Quân Tiểu Nam thật sự cũng không đành lòng.

Cô không thể vì bản thân không chịu ảnh hưởng mà khiến những người này chịu đựng mãi, như vậy quả thật là phong cách lãnh đạo vô nhân đạo.

Vì thế Quân Tiểu Nam hạ lệnh, màn đêm buông xuống thì lên bờ nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau, dựa theo sắp xếp trước đó, đội viên ba phân đội nhỏ tự giác đem lều trại, nồi, bếp và hành lý lên trên thuyền lớn.

Đội trưởng đội hàng hải cầm bản đồ vẽ tay đến thảo luận với Quân Tiểu Nam.

“Thánh Nữ, dựa theo phán đoán lúc trước của chúng ta, không bao lâu nữa hẳn là có thể đến địa bàn của bộ lạc Tiềm.”

“Chúng ta có nên sắp xếp trước một phân đội nhỏ đi dò đường hay không?”

Kỳ thật nhóc Nam cũng từng có ý tưởng này.

Nhưng căn cứ theo tin tức hiện tại, ngay cả lão dã nhân lớn tuổi đến từ bộ lạc Phàn ở khu vực trung bộ cũng không hiểu rõ tính tình dã nhân bộ lạc Tiềm.

Bộ lạc Tiềm thỉnh thoảng sẽ đến khu vực trung bộ trao đổi vật phẩm với bộ lạc Phàn. Nhưng người tiếp đãi đều từ các dòng cấp cao trong bộ lạc Phàn. Dã nhân dòng cấp thấp không có tư cách ra mặt bàn bạc.

Quân Tiểu Nam bọn họ đến từ khu vực phía Tây lại càng không hiểu rõ về bộ lạc Tiềm.

Những bộ lạc ở khu vực phía Tây, đến nay vẫn còn lưu truyền một số thông tin về bộ lạc Tiềm và các bộ lạc ở khu vực Đông Bắc trên mảnh lục địa này đều nhờ vào một số lão dã nhân sống qua nhiều đời, bọn họ sinh ra trước khi bộ lạc Phàn cấm dã nhân ở khu vực phía Tây vượt qua dãy núi Tích Địa đi săn.

Đã nhiều năm chưa gặp qua người thật, sao có thể nhớ rõ dã nhân bộ lạc Tiềm rốt cuộc có phong cách hành sự thế nào.

Ai, đầu óc trống rỗng.

Vì thế, mặc dù dự định để từng nhóm nhỏ tiếp cận bộ lạc Tiềm đúng thật là ý kiến không tồi, nhưng Quân Tiểu Nam không dám đánh cược.

Chẳng may bộ lạc Tiềm là bộ lạc có ý thức lãnh địa mạnh mẽ, giết hết tất cả dã nhân ngoại tộc tiến vào, vậy mấy phân đội nhỏ đi trước dò đường đó không phải sẽ chết thẳng cẳng hết sao, thật là đáng sợ.

Vẫn là cả đội bọn họ cùng nhau đi sẽ tốt hơn, tốt xấu gì cũng người đông thế mạnh. Trước tiên tiếp cận từ xa, có vấn đề gì thì nhanh chóng lấy cung tiễn ra, sau đó lên thuyền nhanh chóng chèo đi.

“Không cần, chúng ta cứ từ từ tiến lên, quay đầu tất cả con thuyền ở khoảng cách mà chúng ta có thể rời đi bất cứ lúc nào.”

“Vâng, Thánh Nữ.”

Đội trưởng đội hàng hải cầm tấm bản đồ lớn vẽ tay mà bọn họ ghi chép cẩn thận mấy ngày nay rời đi.

Quân Tiểu Nam vẫn còn đứng ở đầu thuyền, nhìn mặt biển yên tĩnh không gợn sóng ở nơi xa, sẵn sàng ứng phó với sóng gió mãnh liệt có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

Bình Luận (0)
Comment