Khác với tình hình ở lục địa xanh của Quân Tiểu Nam, đại lục màu lam nơi Cố Diễn đang sinh sống cơ hồ đã gần hoàn thành việc thống nhất.
Cố Diễn sử dụng sách lược khác hoàn toàn với Quân Tiểu Nam, với hiểu biết nhiều năm của anh đối với cô, đối phương nhất định sẽ không chọn thủ đoạn quyết liệt.
Giống như kiểu thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.
Không phải Quân Tiểu Nam không biết, mà do cô không thể chọn cách tàn nhẫn như vậy.
Người hay sự việc có thể khiến cô ra tay tàn nhẫn, phải có tiền đề là đối phương phản bội cô trước.
Do đó Cố Diễn suy đoán, Quân Tiểu Nam nhiều nhất chỉ có thể thuận thế mà làm, từng bước mở rộng lãnh địa. Mà trọng điểm của mỗi bước đi nhất định sẽ đặt người dân sinh sống ở nơi đó lên trên hết.
Suy cho cùng, Quân Tiểu Nam là một người coi trọng tình cảm.
Phàm là người được Quân Tiểu Nam đặt vào phạm vi “Người một nhà”, thì cô sẽ luôn tìm cách để bảo vệ.
Vì thế, mặc dù Quân Tiểu Nam hận chết cách làm lúc trước của cha Quân và mẹ Quân, nhưng ở mức độ nào đó cô đúng thật đã được bảo vệ chu toàn, có thể giữ được bản chất của mình.
Nhưng nơi bọn họ xuyên đến là một thế giới hoang dã tàn khốc.
Trong bảy người tham gia, ngoại trừ hắn ra, nói thật thì tất cả mọi người đều muốn những người khác chết để nhận được cơ hội duy nhất quay về Lam Tinh.
Đối với chuyện quay về Lam Tinh, kỳ thật Cố Diễn cũng không quan tâm lắm. Tuy nhiên, có người muốn làm tổn thương Quân Tiểu Nam, đó là chuyện anh tuyệt đối không cho phép.
Anh thay thế vị trí của Quân Tiểu Nam, hưởng thụ tất cả những thứ vốn không thuộc về mình nên phải tìm cách trả lại.
Thế nhưng vấn đề duy nhất bây giờ, là trong bảy mảnh lục địa nhỏ này, không biết Quân Tiểu Nam đang ở nơi nào.
Do đó Cố Diễn cần phải làm một người tàn nhẫn, chẳng sợ sử dụng thủ đoạn vũ lực cực đoan, anh cũng phải dẫn đầu các người tham gia khác, trở thành người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ thống nhất và phát triển đại lục.
Mảnh lục địa nhỏ nơi có người tham gia hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ bắt đầu trôi dạt về phía các lục địa xung quanh.
Cố Diễn đánh bại càng nhiều người tham gia, Quân Tiểu Nam sẽ càng thêm an toàn.
“Thủ lĩnh Diễn, dã nhân bộ lạc Hồi Hồi ở phía trước còn đang liên tục chống cự, người có muốn phát động cuộc tấn công cuối cùng hay không?”
Một dã nhân có dáng vẻ như người chỉ huy, thân khoác áo giáp chế tạo đơn giản từ kim loại tiến vào lều lớn của Cố Diễn xin chỉ thị.
Áo giáp thủ công thô sơ của dã nhân, không phải được làm từ từ vải dệt mềm mại, cũng không phải bất kỳ loại nguyên liệu công nghệ hiện đại nào ở Lam Tinh, vẫn như cũ là da thú rách nát vô cùng nguyên thủy.
Khoảnh khắc cuối cùng khi thiên thạch rơi xuống, Cố Diễn liều mạng chạy đến chỗ của Quân Tiểu Nam.
Trong chớp mắt, hình như Quân Tiểu Nam cảm nhận được gì đó nhưng còn chưa kịp quay đầu lại thì hai người liền cùng nhau xuyên đến nơi này, trở thành cái được gọi là người tham gia.
Ký ức cuối cùng của Cố Diễn là bóng dáng của Quân Tiểu Nam khi vừa bước ra khỏi trung tâm thương mại, chưa kịp quay đầu lại.
Bởi vì tòa nhà được khai thác ngẫu nhiên chỉ có thể đến từ khu vực phụ cận, nên nên kho hàng tiếp viện Cố Diễn có được trong tay cũng giống như Quân Tiểu Nam - là trung tâm thương mại.
Nhưng Cố Diễn không quan tâm đến việc cải thiện cuộc sống người dân.
Sau khi xuyên đến đây, chuyện duy nhất anh làm chính là luyện binh, sau đó mở rộng lãnh địa.
Âm thanh nhắc nhở kia chỉ nói là phát triển và thống nhất, cũng không có nói phải đến mức độ nào.
Dùng vũ lực nhanh chóng hoàn thành việc thống nhất, sau đó lấy ra chút đồ dùng hiện đại ở Lam Tinh, chắc cũng xem như là hoàn thành nhiệm vụ.
Cố Diễn cho rằng như vậy.
Anh thay thế vị trí của Quân Tiểu Nam hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp cùng với mọi quyền thế của Quân gia, đồng thời cũng nhận lấy tất cả những âm u lục đục ở nơi đó.
Sở dĩ anh nghiêm túc hoàn thành nhiệm vụ như vậy, cũng chỉ là vì muốn bảo vệ Quân Tiểu Nam an toàn mà thôi.
“Nói lại với người của bộ lạc Hồi Hồi, kiên nhẫn của ta có hạn. Trong vòng 3 ngày, nếu bọn họ không chủ động đầu hàng, ta sẽ không nể mặt nữa.”
Bộ lạc Hồi Hồi này là mảnh ghép cuối cùng trong trò ghép hình để anh hoàn thành việc thống nhất lục địa màu lam.
Tuy rằng ban đầu đối phương đã từng giúp đỡ hắn, nhưng hắn cũng đã báo đáp một phần tương ứng.
Muốn nhiều hơn là chuyện không thể nào.
Trên một lục địa chỉ có thể có một vương.
Mà anh cũng không có ý định liên hôn với con gái của thủ lĩnh bộ lạc Hồi Hồi.
“Đó là thứ gì?” Quân Tiểu Nam đứng ở đầu thuyền, chỉ vào mấy điểm màu đen nhỏ nhấp nháy ở phương xa.
Kỳ lạ thật, hình dáng của nó không giống như cá hay sinh vật biển nào đó.
Đội viên đội viễn dương đeo ống nhòm lên cổ, quan sát kỹ lưỡng nửa ngày, sau khi cân nhắc liền phán đoán hẳn là một đám dã nhân.
Nhưng dã nhân ở phía đông lợi hại như vậy sao?
Khoảng cách giữa nơi này với đất liền đến tận mấy km! Bọn họ, bọn họ có kỹ thuật bơi lội tuyệt vời như vậy sao?
Phiên ngoại - Nhật ký của Quân Tiểu Nam ở Lam Tinh
Hôm nay là sinh nhật 6 tuổi của mình, có một bạn nam rất đẹp chuyển đến lớp.
Tuy rằng dáng vẻ rất đẹp trai nhưng cậu ấy luôn bày ra bộ mặt lạnh như băng.
Hứ ~ cho rằng mọi người đều cũng thiếu cậu ấy bánh kem bơ siêu ngon hay sao!
Không muốn để ý đến cậu ta.
Nhưng giữa mấy bạn trong lớp, hình như chỉ có đối phương giống với mình.
Khi tan học, người chờ trước cửa nhà trẻ không phải ba mẹ mà là quản gia.
Có lẽ, ba mẹ cậu ấy không còn nữa, mỗi ngày cậu ấy chỉ có thể sống chung với ông quản gia trong căn nhà lớn trống rỗng.
Nếu hai người chúng tớ giống nhau như vậy, tớ đây liền (gạch bỏ, tớ không biết viết, nhưng chờ đến khi tớ trưởng thành nhất định sẽ biết) vì điều này, nên tớ sẽ che chở cậu ấy trong nhà trẻ.
Trong nhà trẻ tớ chính là nhân vật tàn nhẫn, khiến tất cả bạn nhỏ trong lớp mầm và lớp chồi đều phải gọi tớ là lão đại!
Chờ tháng sau tớ lên lớp lớn, chắc chắn rất nhanh sẽ trở thành lão đại lớp lớn!
Người làm lão đại, sao có thể tùy tiện so đo với người khác, vậy cũng quá mất mặt rồi!
Nếu ngày mai, còn có người cố ý đẩy cậu ấy ngã tớ sẽ tiến lên ngăn cản một chút.
Ừm! Cứ vui vẻ quyết định như vậy đi!