Quân Tiểu Nam không kìm được lòng hiếu kỳ, cũng lấy ống nhòm ra quan sát cẩn thận. Cái thứ này đeo trên cổ khá nặng, nên cô cũng lười dùng.
Ôi trời ơi, đúng là một đám dã nhân!
Trong thời tiết lạnh giá này, chỉ còn vài ngày nữa là bước sang mùa đông, tuy rằng phía Đông ấm áp hơn phía Tây bọn họ một chút, nhưng nhiệt độ nước biển cũng không cao hơn bao nhiêu.
Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được hình như mấy dã nhân này mông trần trụi chơi đùa trong nước, bọn họ không... không lạnh sao?
Quân Tiểu Nam ra hiệu cho mấy chiếc thuyền phía sau, bảo bọn họ dừng lại, chỉ còn lại mỗi chiếc thuyền dẫn đầu của cô, dần dần giảm tốc độ và từ từ tiến lên phía trước.
Nếu di chuyển nhanh quá cô sợ sẽ dọa đến đối phương, ha ha ha ha! Có thuyền lớn tuyệt vời như vậy đấy, chống nạnh.
Ở khoảng cách chừng một km, Quân Tiểu Nam nhìn thấy hình như mấy người phía trước đang phun bong bóng trong nước. Sau đó ừng ực ừng ực, cả đám người đều chìm xuống biển, nửa ngày vẫn không thấy ngoi lên!
Này này này... Không phải là chết đuối đấy chứ!
Trời lạnh mà bơi lội dưới biển, bị chuột rút gì đó cũng rất bình thường.
“Thả thuyền nhỏ xuống, nếu bọn họ bị đuối nước thì qua đó giúp đỡ...”
Quân Tiểu Nam còn chưa kịp nói hết câu, đã có vài người trong đám dã nhân ban nãy bùm bùm chui ra từ bên dưới thuyền lớn của bọn họ.
Ngay sau đó, trên mặt biển cách đó không xa, lại bắt đầu xuất hiện đầu của các dã nhân đang ngoi lên, một, hai,... hơn mười người !
Các đại ca! Chân các người đang dẫm trên tàu ngầm hạt nhân sao!
Đối phương hình như cũng cảm thấy nghi hoặc, nhưng dù ở khoảng cách gần cũng không nghe được tiếng nói chuyện của đối phương, chỉ có thể nhìn thấy bọn họ đặt miệng dưới nước phun bong bóng không ngừng.
Còn có dã nhân nghi hoặc, tò mò tiến đến sờ sờ thuyền lớn của bọn họ, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Dường như Quân Tiểu Nam loáng thoáng nghe được một chữ “Cây” khàn khàn mơ hồ.
“Hi! Xin chào mọi người, ta là Nam đến từ liên minh bộ lạc phía Tây, xin hỏi các người có phải là dã nhân của bộ lạc Tiềm không?”
Hai bên giằng co rất lâu, nhưng hình như đều không có ác ý nên Quân Tiểu Nam liền chủ động mở miệng.
Diện mạo của mười mấy dã nhân này có vài điểm khác nhau nho nhỏ so với dã nhân ở khu vực phía Tây bọn họ.
Ví dụ như, khoảng cách giữa hai mắt của bọn họ rất rộng, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch đáng yêu, ánh mắt không phải cực kỳ có thần ngược lại giống với đôi mắt của cá lớn dưới biển sâu.
Thế nhưng dưới ánh nắng mặt trời, nếu nhìn chằm chằm thật lâu, lại cảm thấy con ngươi của đối phương âm u không thấy đáy, dường như có thể hút linh hồn người khác vào.
Mái tóc vừa dài vừa dày, xoăn tít như rong biển, ướt sũng tùy ý xõa tung hai bên vai, mang đến cảm giác vừa lười biếng lại nguy hiểm.
Làn da trắng nõn tinh tế, đường cong cơ bắp săn chắc, ngón tay thon dài mạnh mẽ.
Hơn nữa tuy rằng biểu cảm trên mặt bọn họ không quá phong phú, nhưng nếu bàn về khả năng bơi lội thì tốc độ cực kỳ nhanh!
Quân Tiểu Nam: Lãng... Lãng Lý Bạch Điều?*
(*)Trương Thuận cao sáu thước, da trắng trẻo, râu mọc ba chòm, bơi lặn rất giỏi nên ông có ngoại hiệu là Lãng Lý Bạch Điều.
Giáo viên chủ nhiệm ở trường đưa tay lên dằn mặt: Bốp! Trẻ vị thành niên không được suy nghĩ miên man!
Kỳ thật, đây đúng là một đội nhỏ dã nhân đến từ bộ lạc Tiềm ra ngoài săn thú.
Sắp đến mùa đông, nhiệt độ không khí ban đêm thỉnh thoảng sẽ giảm xuống dưới không độ.
Tuy rằng ngoài biển rộng không đóng băng, nhưng nhiệt độ nước quá thấp sẽ ảnh hưởng đến hoạt động của bọn họ dưới nước. Do đó phải nhanh chóng tranh thủ thời gian trước khi bước vào mùa đông, dự trữ đủ lượng cá và thức ăn.
Dã nhân ngốc nghếch đi đầu, là người có vai trò như tiểu đội trưởng trong đội ngũ - Ma La.
Hắn nghe đối phương tự xưng mình là dã nhân đến từ liên minh bộ lạc phía Tây, giật mình mở mắt to tròn, sau đó cùng mấy tộc nhân xung quanh phun vài ba cái bong bóng nước, mới mở miệng trả lời.
“Ta là Ma La đến từ bộ lạc Tiềm, vì sao các ngươi lại đến nơi này của chúng ta?”
Bởi vì Quân Tiểu Nam và Ma La một người ở trên thuyền, một người dưới nước, khoảng cách giữa hai bên khá xa nên Ma La cố tình nói to hơn.
Nghe chất giọng đúng thật có hơi khàn khàn, hơn nữa còn chậm rãi đọc từng chữ.
Kỳ thật chuyện này cũng rất bình thường, bộ lạc Tiềm bọn họ hoạt động trong nước lâu ngày, đánh bắt cá hoặc thu thập sò hến và các sinh vật biển khác. Mà dã nhân không thể nghe rõ tiếng nói chuyện trong nước, bọn họ phần lớn dùng cử chỉ tay, hoặc ước định hình dạng bong bóng phun ra nhiều hay ít để trao đổi thông tin với nhau.
Hơn nữa ngoại trừ mùa đông, phần lớn thời gian đều phải thường xuyên kiếm ăn dưới nước nên thính giác hay dây thanh quản cũng có chút suy yếu.
“Chúng ta đến đây để thử thuyền. À đây là thuyền, chính là thứ này nè!”
Quân Tiểu Nam dùng tay chỉ vào chiếc thuyền lớn dưới chân mình, nhìn sắc trời cũng không còn sớm, thân thể đối phương lại trần trụi hẳn là cũng cảm thấy lạnh nên liền mời họ lên thuyền.
“Không thì các ngươi lên đây nói chuyện, đúng lúc bọn ta muốn đi đến phía Đông, có thể tiện đường đưa các ngươi về bờ.”
Ánh mắt Quân Tiểu Nam sắc bén, đã sớm nhìn thấy đối phương chỉ có mười mấy người, không có vũ khí trong tay, bên mình lại có thuyền, tộc nhân cũng nhiều, cũng không sợ xảy ra xung đột.
Cô còn âm thầm mong chờ, lực lượng dự bị hải quân tốt như vậy không biết có thể đưa đến thôn hay không, à không phải, hiện tại khu vực thôn xóm phía tây đã trở thành thị trấn!
Người dẫn đầu Ma La, lần này không phun bong bóng nữa, chỉ làm mấy cử chỉ tay đơn giản với các tộc nhân.
Các tộc nhân bàn bạc với nhau, không lâu sau liền đồng ý với đề nghị của Quân Tiểu Nam.
Kỳ thật nơi đây là biển rộng, dã nhân bộ lạc Tiềm bọn họ từ khi sinh ra, dù không biết đi cũng sẽ học bơi trước.
Chỉ cần ở dưới biển, bọn họ có gì phải sợ hãi?
Cho dù đụng phải cá răng cưa, nếu số lượng người cùng nhau ra ngoài nhiều, bọn họ cũng dám chiến đấu một trận.
Quân Tiểu Nam nhìn thấy đối phương gật đầu, liền bảo đội viên đội hộ vệ nhanh chóng buông dây thừng, kéo bọn họ lên thuyền.
Bọn người Ma La chưa từng nhìn thấy dây cỏ tinh tế như vậy, khi nắm chặt trong tay còn cẩn thận sờ tới sờ lui.
Hình như được làm bằng thứ gì đó giống với cỏ khô, so với dải cây khô mà bộ lạc Tiềm bọn họ dùng để buộc đồ vật còn rắn chắc hơn nhiều.