Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 170

Chương 170 -
Chương 170 -

Kỳ thật, mấy sợi dây thừng này đúng là xuất phát từ Ủy ban nhân dân thị trấn phía Tây, thường ngày hay ban hành mấy công việc vặt, cư dân có thể tận dụng thời gian rảnh rỗi làm một số công việc bán thời gian như bện dây cỏ.

Muốn biết kỹ thuật này xuất hiện vào thời điểm nào còn phải ngược dòng thời gian đến sơn động mà bộ lạc Châm từng sinh sống, lúc ấy Quân Tiểu Nam đã dạy cho mọi người.

Sau đó ngày càng có nhiều dã nhân, tay nghề cũng càng thêm tinh tế, tiện lợi, sử dụng tốt, chịu được ma sát còn bảo vệ môi trường.

Chờ đến khi tất cả dã nhân của bộ lạc Tiềm đều lên thuyền, Quân Tiểu Nam lại cứng đờ không thể mở miệng.

Mười mấy dã nhân trai tráng của bộ lạc Tiềm này, tất cả đều là giống đực. Ngoại hình cũng sạch sẽ tươi sáng, cơ bụng có tất cả tám múi rõ ràng, khiến người ta phát thèm.

Thế nhưng, dù biểu cảm tình trên mặt bọn họ có nghiêm túc thế nào, cũng không thể phớt lờ chuyện tất cả mọi người đều đang khỏa thân!

Ai, nhưng mà không thể không nói mọi người ở đây đều phát triển khá tốt...

Tuy rằng linh hồn nhóc Nam đã thành niên, nhưng thành niên cũng không có nghĩa cô quen với việc trò chuyện ‘thẳng thắn thành thật’ như thế này đâu!

Lúc cô xuyên đến đây là mùa đông, trên người các tộc nhân đều có da thú. Sau đó, chờ đến khi bước vào mùa hạ thời tiết nóng lên, Quân Tiểu Nam đã sớm phổ biến việc mặc quần áo.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, hình như ban đầu khi mùa hè quá nóng, người trong tộc cũng thường xuyên không mặc quần áo...

Quả nhiên, mọi người ở đội hộ vệ, nhìn thấy dã nhân bộ lạc Tiềm không mặc quần áo cũng không thể hiện biểu cảm lạ thường gì.

Nếu mọi người đã phóng khoáng như thế, Quân Tiểu Nam cũng không thể biểu hiện ra hành động quá mức nhỏ nhen, cô vung tay lên.

“Người đâu, lấy một vài cái chăn đến cho họ đi, trời lạnh như vậy, đợi lát nữa không khéo lại nhiễm lạnh mà sinh bệnh!”

Tuy rằng có khách, nhưng lúc Quân Tiểu Nam hạ lệnh, cô nhìn trời nhìn đất, chứ không dám nhìn thẳng nhóm người Ma La.

Quân Tiểu Nam: Vừa rồi chưa kịp chuẩn bị, không cẩn thận nhìn thấy 010 của họ còn đang nhỏ nước... Trái tim của bé con chịu không nổi...

Không bao lâu, các đội viên đội hộ vệ cầm mấy cái chăn thật dày như khăn tắm đến đưa cho dã nhân bộ lạc Tiềm.

Kỳ thật, tuy bọn người Ma La đã lên thuyền nhưng vẫn luôn đứng dựa ở mạn thuyền. Vừa rồi bọn họ đã bàn bạc kỹ càng, vạn nhất có nguy hiểm thì nhanh chóng nhảy xuống biển trốn đi.

Thế nhưng còn chưa kịp nói chuyện với tiểu giống cái tên Nam này, thì đối phương lại sắp xếp người đưa cho bọn họ món đồ kỳ lạ có kích thước to lớn, rất ấm áp, nhưng lại không phải da thú.

Hình như gọi là... Chăn?

“Bọn ta định đi thêm một chút về phía Đông, rồi cập bến nghỉ ngơi, không biết cách chỗ mọi người đang sinh sống có xa hay không?”

Quân Tiểu Nam mở miệng nói chuyện trước, cô nhận ra đối phương đang cảnh giác, nên cũng không mời họ vào trong khoang thuyền. Chỉ sắp xếp thành viên trong đội viễn dương chuẩn bị thức ăn mang đến đặt bên trên tấm ván ép cạnh mạn thuyền, sau đó cùng ăn bữa tối với dã nhân bộ lạc Tiềm.

“Không xa.”

Ma La cũng không nhiều lời, tin tức quan trọng như địa bàn của bộ lạc sao có thể tùy tiện nói với dã nhân xa lạ.

Bọn họ đồng ý lên thuyền là định xem thử những dã nhân ăn mặc kỳ lạ đến từ phía Tây này có thể uy hiếp đến bộ lạc Tiềm bọn họ hay không.

Việc Ma La không nói quá nhiều đã sớm nằm trong dự liệu của Quân Tiểu Nam, cô cũng chỉ đơn giản thăm dò một chút mà thôi.

Nếu đối phương quá cảnh giác, vậy cô sẽ dời đề tài, nói sang chuyện khác.

“Trên thuyền của bọn ta có rất nhiều thức ăn, không biết các ngươi thích ăn ngọt hay là ăn mặn?“

Quân Tiểu Nam đây là đang khoe khoang thực lực cường đại của bộ lạc mình.

Năm nay có đại hạn hán, trên toàn bộ lục địa xanh ít nhiều đều chịu ảnh hưởng.

Mời dã nhân bộ lạc Tiềm lên thuyền, chẳng những có đủ thức ăn chiêu đãi bọn họ mà còn có thể lựa chọn khẩu vị.

Nhóc Nam: Thế nào! Lợi hại chứ! Mau bái sư phụ đi nào ha ha ha.

Làm như vậy chủ yếu là muốn để lộ ra tin tức - bọn ta không thiếu thức ăn, rất giàu có.

Tranh chấp giữa các dã nhân chỉ có ba

thứ, đó là: Thức ăn, nguồn nước hoặc địa bàn.

Chỉ cần không đe dọa đến việc sống còn, mấy chuyện khác đều dễ thương lượng.

Quả nhiên, bọn người Ma La nghe đến đó đều khẽ thả lỏng bả vai.

“Ngọt, ngọt.” Ngồi trên chiếc bàn dài cách tấm ván ép một khoảng hơi xa, có một tiểu giống đực thoạt nhìn còn chưa thành niên, khàn giọng thốt lên một câu khá nhỏ.

Vừa dứt lời, hắn còn không nhịn được mà liếm môi.

Thấy tộc nhân không có tiền đồ, còn không cẩn thận như vậy, Ma La quay đầu cảnh cáo trừng mắt nhìn đối phương một cái.

Tiểu giống đực ngượng ngùng cúi đầu.

“Vị mặn hay vị ngọt đều được, cảm ơn.”

Ma La thay mặt mọi người trả lời.

Thông qua chi tiết nhỏ này, sau đó ngẫm nghĩ lại một chút, Quân Tiểu Nam liền hiểu được vài chuyện.

Dã nhân bộ lạc Tiềm, nhìn dáng vẻ hẳn là sống nhờ biển rộng. Nhưng dáng vẻ của bọn họ dưới nước rất thả lỏng, lên thuyền lại căng thẳng. Nói cách khác, rất có khả năng bọn họ cũng không am hiểu mấy chuyện đi săn trên đất liền.

Mà thịt hay trái cây trên đất liền đối với bọn họ tương đối hiếm lạ.

Thoáng suy nghĩ trong chốc lát, Quân Tiểu Nam gọi đội viên đội hộ vệ tới, sắp xếp đơn giản.

Không bao lâu, trên bàn dài, liền mang lên mười mấy chén... Canh chua nóng hổi.

Quân Tiểu Nam cũng đủ hư, loại nước canh chua chua thế này, sau khi đun sôi rồi nêm thêm đường sẽ có vị chua chua ngọt ngọt, uống rất ngon.

Càng quan trọng hơn, món canh này giúp khai vị và tỉnh táo tinh thần.

Nếu không thêm đường, uống vào chỉ thấy vị chua đầy miệng.

Nhóm dã nhân ở khu vực phía Tây thường dùng loại nước này để giải nhiệt vào mùa hè, hiện tại cũng thỉnh thoảng được sử dụng trong việc giúp các đội viên giảm bớt tình trạng say sóng.

Vốn dĩ, các dã nhân bộ lạc Tiềm ban ngày cũng không ăn uống gì, còn ngâm mình trong nước. Cho dù kỹ thuật bơi lội có cao siêu đến đâu cũng không tránh được việc vừa đói vừa lạnh vừa mệt mỏi.

Món canh chua này thoạt nhìn trong suốt lại có màu đỏ nhàn nhạt, còn nóng hổi.

Ngâm mình hơn nửa ngày dưới biển, khi dã nhân bộ lạc Tiềm nhận lấy cái chén ấm áp thế này, liền không nhịn được giữ mãi trên tay không buông.

Lại uống thử mấy ngụm. A! Chua chua ngọt ngọt! Càng uống càng không dừng được.

Sau đó đầu óc thanh tỉnh thì lại càng thêm đói bụng...

Không bao lâu, Quân Tiểu Nam ngồi ở chiếc bàn đối diện, liền nghe được tiếng bụng kêu vang truyền đến.

Tuy rằng, Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hộ vệ xung quanh không thể hiện biểu cảm khác thường gì, nhưng ngay cả người nghiêm túc cẩn thận như Ma La cũng cảm thấy ngại ngùng, hai má nhiễm màu hồng nhạt

Khả năng kiềm chế của con người có giới hạn, khi đói bụng, đầu óc rất khó suy nghĩ cẩn thận về những chuyện khác.

Bình Luận (0)
Comment