Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 171

Chương 171 -
Chương 171 -

Quân Tiểu Nam cũng không muốn tổn thương đối phương, nhưng bọn họ quá cảnh giác, không dễ nói chuyện.

Nhóm người Ma La cũng không cảm thấy khó xử quá lâu, rất nhanh lại có người mang đến đĩa trái cây nhỏ đặt trên bàn dài.

Mấy loại trái cây này, cũng không phải sinh trưởng trên Hỗn Độn Đại Lục. Năm nay đại hạn hán kéo dài, việc thu hoạch cây ăn quả trong thị trấn cũng không tốt lắm. Mấy loại trái cây này, tất cả đều là hàng cao cấp lấy ra từ siêu thị trong toà nhà tiếp viện!

Quả cam to ngọt nhập khẩu, dưa hấu đỏ không hạt, chùm nho hồng tím mọng nước lớn như tròng mắt...

Những loại trái cây này đã sớm được cải tạo qua nhiều thế hệ nhà vườn ở Lam Tinh, vỏ mỏng thịt dày ngon ngọt, sau khi cắt ra hương vị thơm ngọt kia bay thẳng vào lỗ mũi mọi người.

Nhìn mọi người có chút câu nệ, Quân Tiểu Nam dẫn đầu cầm lấy một miếng cam đã cắt sẵn đưa lên miệng.

Nước cam ngọt ngào văng khắp nơi, còn có vài giọt chảy xuống theo khóe miệng.

Quân Tiểu Nam cẩu thả lấy mu bàn tay lấy một cách qua loa, nhìn nhóm người Ma La ở chiếc bàn đối diện đang nuốt nước miếng không ngừng.

Mâm trái cây của hai bên đều có chủng loại và số lượng giống nhau, thấy sau khi Quân Tiểu Nam ăn vào cũng không bị làm sao, dã nhân bộ lạc Tiềm mới bắt đầu ăn.

Vừa bỏ vào miệng, mẹ ơi! Đây là cảm giác hạnh phúc sao?!

Quả thật ăn rất ngon!

Trong khi các tộc nhân đang đắm chìm trong trái cây ngon ngọt, Ma La vẫn phân tâm, không ngừng suy nghĩ về tình hình hiện tại.

Giàu có, cường đại, còn có những loại trái cây ngon ngọt họ chưa từng nhìn thấy.

Những dã nhân này thật sự đến từ vùng đất phía Tây cằn cỗi trong truyền thuyết hay sao?

Hơn nữa thứ bọn họ mặc trên người không phải da thú, hình như cũng không giống với thứ được gọi là chăn này.

Vừa rồi có người mặc thứ đó bị nước biển bắn lên làm ướt, lúc đầu có chút dính vào da, không bao lâu hình như khô lại sau đó quay về hình dáng ban đầu, đây là món đồ thần kỳ gì vậy?

Quân Tiểu Nam: Vải nhanh khô, he he he!

Bất tri bất giác, Ma La vừa tự hỏi, vừa ăn xong đĩa trái cây trước mặt. Bàn tay theo thói quen định duỗi lên phía trước nhưng lại không chạm vào trái cây, mâm đã trống rỗng.

Ma La:... Thì ra ta là dã nhân không có tự chủ như vậy sao...

Nhìn thấy nhóm người Quân Tiểu Nam cũng chia thành từng nhóm đến ăn cơm, còn những dã nhân đứng gác vẫn cảnh giác xem xét tình hình bốn phía xung quanh, bên hông còn có vũ khí sắc bén họ chưa từng thấy qua, những điều này khiến trong lòng Ma La có chút bất an.

Tuy rằng số lượng dã nhân ở đây không nhiều lắm, dù có tính thêm mấy thứ gọi là thuyền ở phía sau thì nhân số của đối phương cũng không đáng kể, không thể so sánh với bộ lạc Tiềm bọn họ.

Nhưng Ma La vẫn cảm thấy, nếu thật sự đánh nhau, cho dù bộ lạc Tiềm bọn họ có thể thắng, cũng sẽ bị thương nghiêm trọng.

Mặc dù bộ lạc bọn họ sống lâu năm ở khu vực ven biển, đại hạn hán năm nay không chịu ảnh hưởng quá lớn, cũng không thiếu cá hay thức ăn.

Nhưng bộ lạc Tiềm bọn họ không am hiểu việc chế tạo vũ khí hay đánh nhau trên đất liền.

Mỗi mùa đông khi tuyết trắng bao phủ núi rừng, là lúc các dã nhân của bộ lạc Tiềm trở nên yếu ớt nhất.

Năm nay tình hình khu vực trung bộ không mấy lạc quan, bộ lạc Tiềm bọn họ cũng không đến tìm dã nhân bộ lạc Phàn đổi da thú và trường mâu.

Mà những dã nhân tự xưng bản thân đến từ khu vực phía Tây lại mặc trên người quần áo ấm áp.

Đến lúc đó nếu bọn họ cầm vũ khí sắc nhọn đến tập kích bộ lạc Tiềm...

Trời lạnh thế này, cũng không thể ở dưới biển quá lâu, đối phương còn có thuyền di chuyển được trên biển, tộc nhân bộ lạc Tiềm bọn họ thì không có chỗ trốn, vậy đúng là quá nguy hiểm.

Cần phải nghĩ ra biện pháp làm rõ mục đích của những dã nhân này!

Quân Tiểu Nam nhìn thấy trên gương mặt của Ma La lại lần nữa lộ vẻ căng thẳng, cũng không có biểu hiện gì, thay vào đó phân phó các đội viên có thể mang đồ ăn lên.

Mâm trái cây trống không được đem xuống, thức ăn được đưa lên là đĩa cơm sườn xào chua ngọt.

Những miếng thịt heo Lam Tinh vàng ươm giòn rụm, bên ngoài được phủ lớp nước sốt chua ngọt lấp lánh, còn ăn kèm với các loại rau dưa như ớt xanh và cà rốt, hơn nữa cơm được nấu tách thành từng hạt mới tinh ngon lành.

Lấy muỗng múc một miếng, thật đúng là mỹ vị!

Mười mấy dã nhân bộ lạc Tiềm trước nay chưa từng ăn qua món ăn nào ngon như vậy.

Bọn họ vốn dĩ không hay đi săn trên đất liền, muốn ăn một vài loại thịt khác ngoài hải sản cũng chỉ có thể lấy cá trao đổi với bộ lạc Phàn.

Năm nay có hai đợt đại hạn hán vào mùa thu và mùa hè, nghe nói dã nhân bộ lạc Phàn đã chết đói khoảng một nửa, chính mình ăn còn không đủ no, sao có thể trao đổi thịt với dã nhân bộ lạc Tiềm cơ chứ.

Do đó rất nhiều tộc nhân của bộ lạc Tiềm, đã rất lâu chưa ăn thịt thú trên đất liền.

Quân Tiểu Nam: A, đại thủ lĩnh Đào Khâu đúng thật là dát vàng lên mặt mình, ít người thì sẽ chết đói sao?

Còn có trái cây, năm nay cũng cực kỳ ít ỏi.

Mấu chốt là, Ma La cảm thấy dù bọn họ đổi được thịt từ bộ lạc Phàn, nướng chín cũng không ngon bằng đĩa cơm trên bàn này.

Ai, Ma La âm thầm thở dài một hơi.

Dáng vẻ đánh cũng đánh không lại, còn luôn cười hì hì khiến trong lòng Ma La phát sầu.

Mặc dù thái độ của đối phương cũng không quá cứng rắn, còn tiếp đãi bọn hắn bằng thức ăn ngon, ít nhất hẳn là có mưu đồ gì đó.

Có mưu đồ có nghĩa là, tạm thời vẫn có đường sống để giao lưu.

Lúc này, bên cạnh Ma La còn có một dã nhân bộ lạc Tiềm là Mục Phương, nhẹ nhàng bắt lấy tấm chăn dày Ma La đang khoác trên người.

Nghiêng đầu nhìn nhau, nhờ sự ăn ý khi ở chung lâu ngày, Ma La lập tức hiểu được ý tứ của Mục Phương.

Giống cái của Mục Phương mang thai, chuẩn bị sinh.

Nhưng không biết tại sao, từ khi bắt đầu mang thai, giống cái của Mục Phương liền không thích ăn cá, đặc biệt luôn muốn ăn thịt thú béo mềm trên đất liền, còn có trái cây mọng nước.

Quân Tiểu Nam: Ta biết - Đứa trẻ đang thiếu vitamin!

Vừa rồi khi ăn trái cây, Mục Phương luôn nhẫn nhịn không nói ra.

Hiện tại, sau khi ăn đĩa cơm sườn xào chua ngọt, nhận thấy thái độ của Ma La cũng nhẹ nhàng hơn, Mục Phương mới cẩn thận bày tỏ suy nghĩ của mình.

Bình Luận (0)
Comment