Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 172

Chương 172 -
Chương 172 -

Tay phải của Ma La ở dưới bàn, nhanh chóng làm ra cái ký hiệu, ý bảo Mục Phương tạm thời cứ bình tĩnh.

“Mục Phương, ngươi đem số cá hôm nay chúng ta bắt được đến đây đi.”

Ý của Ma La là, nếu đối phương cho bọn họ đồ ăn, bọn họ ít nhất cũng phải lấy đồ ăn ra trao đổi, như vậy sau này khi đàm phán sẽ không quá bị động.

Mục Phương nghe xong liền gật đầu, buông chăn trên người xuống, lặn xuống nước bơi sâu xuống đáy biển.

Nhìn thấy điều này, Quân Tiểu Nam chưa kịp ngăn cản liền cảm thấy có chút lo lắng, đại huynh đệ, mới ăn no mà bơi lội rất dễ nôn ói a…

Không lâu sau, Mục Phương bơi từ dưới biển sâu không thấy đáy lên, phía sau còn kéo theo một cái túi, hình như là lưới đánh cá được dệt bằng tảo biển hay thứ gì đó.

Kỳ thật ban đầu khi bộ lạc Tiềm phát hiện nhóm người Quân Tiểu Nam, bọn họ đã sớm bắt xong con mồi cho ngày hôm nay, đang định trở về.

Nhưng nhìn thấy dã nhân lạ mặt xuất hiện trong vùng biển này, liền không nhịn được bơi đến khu vực phụ cận xem xét. Đồng thời, trước khi trồi lên mặt nước, bọn người Ma La đã đem con mồi giấu trong khe hở vách đá dưới đáy biển.

Quân Tiểu Nam cẩn thận quan sát loại túi đựng cá này, sức chứa rất lớn, phần ngoài còn quấn rất nhiều loại lá như rong biển để bảo vệ. Quan trọng nhất chính là, cá tôm cua bên trong vẫn còn đang tung tăng nhảy nhót!

Để trong biển lâu như vậy, con mồi bắt được không những không chết, cũng không chạy thoát, mà còn không bị sinh vật biển khác ăn mất.

Những dã nhân của bộ lạc Tiềm này thật sự có chút tài năng.

Quân Tiểu Nam bảo các đội viên đội hộ vệ hỗ trợ Mục Phương kéo đồ lên thuyền, lại đưa cho Mục Phương một cái chăn mới khô ráo để khoác lên người.

“Cảm ơn.” Mục Phương cất giọng nói khàn khàn cảm ơn.

Quân Tiểu Nam nhìn thấy rất nhiều hải sản trong túi, đúng là không ít.

Tuy số lượng cá tôm ít hơn đội tàu phía Tây bọn họ dùng lưới đánh cá vớt lên, nhưng cũng đủ để mười mấy dã nhân này ăn trong vài ngày.

Cũng không biết trong bộ lạc Tiềm có bao nhiêu phân đội nhỏ như đội của Ma La.

“Những thứ này, tặng cho các ngươi.” Ma La giao cá tôm cho nhóm người Quân Tiểu Nam.

Đây đều là do mọi người vất vả thu hoạch cả ngày, Ma La mở miệng nói cho liền cho, mấy người cùng tộc cũng không nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.

Quân Tiểu Nam cân nhắc trong lòng, xem ra tính kỷ luật của những dã nhân này rất tốt.

Loại đối thủ thế này là khó đối phó nhất, nếu có thể vẫn không nên để xảy ra xung đột.

Tuy rằng bọn họ cũng không thiếu cá tôm, nhưng Quân Tiểu Nam vẫn vui vẻ nhận lấy, để phòng ngừa nhóm người Ma La lại thêm căng thẳng.

“Oa! Cá này béo thật! Đều là do các ngươi bắt được sao? Thật lợi hại!”

Cẩn thận thì rất cẩn thận, nhưng thuần phác cũng rất thuần phác.

Nghe thấy Quân Tiểu Nam khen ngợi trắng ra như vậy, mấy tiểu giống đực chưa kết hôn trong đội ngũ của Ma La ngượng ngùng nở nụ cười.

Lúc này sắc trời đã dần tối, gió biển phất phơ, người của hai bên đều ăn no bụng, không khí cũng hòa hoãn một chút.

“Kỳ thật, lần này bọn ta ra ngoài, ngoại trừ mục đích thử thuyền, còn muốn đến bộ lạc Tiềm của các ngươi, đồng thời cũng muốn đến tham quan các bộ lạc bồn địa ở phía Đông Bắc.”

Quân Tiểu Nam không hề giả bộ ngốc nghếch để lừa dối, nói thẳng ra thông tin đối phương muốn biết nhất.

“Tại sao?”

Ma La không rõ, đối với bộ lạc Tiềm bọn họ mà nói, đến bộ lạc khác đều là muốn trao đổi nhu yếu phẩm và vũ khí. Mà đoàn người của Quân Tiểu Nam, dáng vẻ thoạt nhìn không giống như đang thiếu thốn gì đó.

Nhóc Nam gãi đầu, cái này nên nói thế nào nhỉ?

Cũng không thể trực tiếp nói với bọn người Ma La cô là linh hồn từ thế giới khác - cụ thể là Lam Tinh, đến đây giúp mọi người phát triển đại lục.

Chuyện này ai có thể tin cơ chứ.

Vì thế Quân Tiểu Nam suy nghĩ một chút, nói ra một lời giải thích hợp lý.

“Ngươi thấy bọn ta có thuyền đúng không, nhưng dã nhân ở thị trấn của ta đều sinh sống ở đất liền, rất khó để thích nghi với việc lênh đênh trên biển lâu ngày.”

Ma La nghe không hiểu mấy từ như thị trấn, công việc trong miệng đối phương, nhưng hắn không ngắt lời Quân Tiểu Nam, mà tiếp tục lắng nghe.

“Hơn nữa dân cư ở bộ lạc bọn ta quá ít.”

“Nếu tộc nhân của bộ lạc Tiềm các ngươi nguyện ý, có thể giúp đỡ bọn ta chuyện bắt cá trên biển hay không.”

“Yên tâm, bọn ta sẽ trả đủ thù lao.”

“Cho dù là thịt dã thú, hay trái cây, quần áo gì đó đều có thể đáp ứng.”

Thấy Ma La hình như đang nghiêm túc suy nghĩ lời mình nói, Quân Tiểu Nam lại tiếp tục nói dối.

“Còn về bộ lạc Bồn Địa, ta nghe nói nơi đó có rất nhiều thảo dược, ta muốn dùng thức ăn để đổi lấy thảo dược của bọn họ.”

“Nhưng bộ lạc Phàn không cho phép bọn ta vượt qua dãy núi Tích Địa trên đất liền, nên bọn ta chỉ có thể tìm cách vượt biển.”

Thật thật giả giả, Quân Tiểu Nam liên tục nói ra một đống chuyện, Ma La cũng không biết bản thân nên tin bao nhiêu phần trăm.

“Đúng rồi, các ngươi biết đường đi đến bộ lạc Bồn Địa hay không? Liên minh các bộ lạc phía Tây bọn ta đã nhiều năm rồi không liên hệ với dã nhân của bộ lạc Bồn Địa.”

Về cách làm của bộ lạc Phàn, Ma La cũng có nghe qua.

Nhưng chuyện đó không liên quan đến bộ lạc Tiềm bọn họ, bộ lạc Tiềm vốn dĩ không am hiểu việc đánh nhau, trước kia cho dù biết cũng sẽ không chủ động xen vào việc của người khác.

“Bọn ta xác thật sẽ định kỳ đến bộ lạc Bồn Địa trao đổi đồ vật, nhưng bọn họ không thường xuyên đi lên, hơn nữa còn có chút bài xích người ngoài.”

Ma La nói.

“Đi lên?”

Vị trí địa lý của bộ lạc Bồn Địa, so với đông đảo các bộ lạc thuộc liên minh thôn xóm phía Tây, gần như nằm ở hai đầu của lục địa xanh.

Vốn dĩ không có cách nào để liên lạc với nhau, hơn nữa vài thập niên qua bọn họ căn bản không thể vượt qua dãy núi Tích Địa nên thông tin mà Quân Tiểu Nam biết cũng không đầy đủ.

“Nơi mà bộ lạc Bồn Địa cư trú nằm bên dưới một vách núi cheo leo.”

“Nếu muốn đi lên, cần phải trèo qua dây đằng dài.”

Sau khi nghe Ma La giải thích thêm, Quân Tiểu Nam đã hiểu được đại khái.

“Vậy bọn họ có khoảng bao nhiêu người? Mấy ngàn? Hay hơn một vạn?”

Quân Tiểu Nam thật sự rất muốn kéo thêm người vào địa bàn của mình, dân cư nhiều sẽ tăng thêm sức lao động! Đây chính là nền tảng của sự phát triển!

Tuy nhiên, khi nhìn thấy biểu cảm khó hiểu của Ma La, Nam mới phát hiện bản thân quá sốt ruột, aiya, đối phương vẫn chưa học cách tính toán kia mà.

Thế nhưng, hôm nay cuối cùng cũng đã nói chuyện với nhau, ít nhất cũng xem như phá đi lớp ngăn cách.

Bình Luận (0)
Comment