Đúng lúc nhìn thấy bọn họ đã đến bên cạnh bờ biển, Quân Tiểu Nam chuẩn bị tiễn đối phương rời thuyền.
“Đã đến bờ, tối nay đội thuyền của bọn ta sẽ nghỉ ngơi ở chỗ này. Nếu thuận tiện, ngày mai ta muốn đến bộ lạc Tiềm xem thử, có thể giúp ta chuyển lời cho thủ lĩnh các ngươi được không?”
Quân Tiểu Nam cũng không cần Ma La bảo đảm điều gì, chỉ nhờ bọn họ giúp đỡ chuyển lời, Ma La suy nghĩ trong chốc lát rồi gật đầu.
Thuyền lớn không tiện đến quá gần bờ, Quân Tiểu Nam liền bảo người thả thuyền nhỏ đưa nhóm người Ma La trở về, còn nhân tiện tặng rất nhiều lễ vật.
“Những thứ này là tặng cho bộ lạc Tiềm các ngươi.”
Ma La vốn định nói ở gần như vậy, bọn họ có thể lập tức bơi về. Nhưng đối phương lại tặng lễ vật, còn không phải chỉ cho mỗi bọn họ, mà là tặng cho toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Tiềm, Ma La không có quyền thay mặt cả bộ lạc từ chối, vì thế chỉ có thể cảm ơn, sau đó lên thuyền nhỏ.
Nhóm người Ma La tuy không am hiểu việc đánh nhau trên đất liền, nhưng là dã nhân vẫn có sức mạnh. Tuy nhiên những lễ vật này thật sự quá nặng! Mười mấy dã nhân lên bờ, mang theo vài cái rương thật lớn, lắc lư lảo đảo trở về.
Ban đầu Ma La còn lo lắng, không biết đối phương có theo dõi bọn họ để biết vị trí sơn động của bộ lạc Tiềm hay không, nên liên tục quay đầu lại xem xét.
Nhìn thấy thuyền nhỏ đưa bọn họ về sớm đã đi xa, mấy con thuyền lớn ngoài kia cũng không cập bờ, mới yên lòng.
Kỳ thật Quân Tiểu Nam căn bản không muốn nhìn xem phương hướng nhóm người Ma La rời đi.
Nguyên nhân là vì sau khi lên bờ còn phải mang theo rương, nên để tiện di chuyển, nhóm người Ma La đã tháo chăn treo trên rương. Sau đó tất cả đều để cái mông trần trụi...
Quân Tiểu Nam thật sự rất ngại nhìn!
Quân Tiểu Nam: Làm nhà ngoại giao thật sự quá khó khăn...
Màn đêm buông xuống, phân đội nhỏ của Ma La lắc lư lảo đảo quay về sơn động.
“Ma La, sao các ngươi quay về muộn như vậy?”
“A? Đây là gì?”
“Con mồi của các ngươi đâu?”
Các tộc nhân của bộ lạc Tiềm nhìn thấy thu hoạch kỳ lạ của đoàn người Ma La, sôi nổi tò mò tiến lên xem xét.
Ma La cùng các thành viên trong phân đội nhỏ, trực tiếp đem mấy cái rương lớn nâng đến trước mặt thủ lĩnh, sau đó giải thích tiền căn hậu quả.
Kỳ thật thủ lĩnh bộ lạc Tiềm không phải ai khác, mà là đại ca của Ma La - Ma Đà.
Muốn nói dã nhân bộ lạc Tiềm giống nhau ở điểm nào, thì chính là tính cách của bọn họ tương đối ôn hòa.
Cả ngày bọn họ đều bơi lội dưới biển, thức ăn đầy đủ, giữa các tộc nhân không sinh ra quá nhiều xung đột, tâm tư cũng không quá sâu.
Sở dĩ Ma La cẩn thận như vậy, chủ yếu do chịu ảnh hưởng của a phụ là thủ lĩnh tiền nhiệm, và đại ca là thủ lĩnh đương nhiệm.
Lúc trước Quân Tiểu Nam cho rằng bọn họ có tính kỷ luật nghiêm khắc cũng không hoàn toàn đúng.
Chủ yếu là đầu óc của một bộ phận lớn dã nhân bộ lạc Tiềm thường xuyên trong trạng thái trống rỗng. Đại khái chính là không lo ăn không lo uống, không cảm thấy nguy hiểm, lão đại bảo làm gì thì làm cái đó.
Hơn nữa cũng chỉ là cá mà thôi, phải nói rằng, dựa vào thân thủ Lãng Lí Bạch Điều của tộc nhân bộ lạc Tiềm thì chỉ cần vài giây là có.
Nhưng hôm nay Quân Tiểu Nam cho bọn hắn trái cây tươi mới, cùng với loại thịt thú gì đó trên đất liền rất thơm ngon, đối với dã nhân bộ lạc Tiềm mà nói, đúng là cực kỳ quý giá.
Trong lòng nhóm người Ma La kỳ thật xem như bọn hắn đã chiếm được tiện nghi.
Thủ lĩnh bộ lạc Tiềm - Ma Đà nghe đệ đệ báo cáo cũng không vội vàng đưa ra quyết định, thay vào đó phân phó tộc nhân mở mấy chiếc rương lớn này ra.
Mấy chiếc rương này, Quân Tiểu Nam cố ý chọn loại không có khóa, sợ mấy người bên phía Ma La không thể mở ra.
Mỗi một chiếc rương đều có thể tích khoảng một mét khối, bên trong có rất nhiều thứ, tất cả đều là hộp quà kích cỡ lớn nhất trong toà nhà tiếp viện.
Mở cái rương đầu tiên ra, bên trong chất đầy các loại trái cây tươi mới.
Dã nhân bộ lạc Tiềm xung quanh nhìn thấy, đôi mắt đều mở to!
Bọn họ không am hiểu việc trèo cây, trái cây nếu ở quá cao căn bản sẽ không thể hái xuống, hơn nữa năm nay trái cây phát triển cũng không tốt.
Tuy hình dáng những loại trái cây này họ chưa từng thấy qua, nhưng mùi hương tỏa ra sẽ không lừa dã nhân, chắc chắn ăn rất ngon!
Đến chiếc rương lớn thứ hai, bên trong là sườn heo tươi mềm béo ngậy.
Thịt màu hồng nhạt, bên trên có lớp mỡ trắng rất dày, hoàn toàn không có mùi tanh như cá, Mục Phương cảm thấy giống cái của mình chắc chắn sẽ thích ăn, lúc ấy liền động tâm.
Còn chiếc rương thứ ba, bên trong là các loại kẹo màu sắc sặc sỡ và vài phần điểm tâm.
Nhận thấy dã nhân bộ lạc Tiềm thích ăn ngọt, Quân Tiểu Nam mới cố ý chọn rất nhiều loại chocolate.
Chiếc rương thứ tư chứa đầy chăn bông thật dày, chẳng qua màu sắc của nó không phải màu trắng như của nhóm người Ma La, mà là màu sắc rực rỡ.
Trong chiếc rương thứ năm là vài chiếc áo khoác dài giữ ấm, tay áo còn nhồi bông.
Dù sao, tất cả những thứ Quân Tiểu Nam tặng bọn họ đều là cám dỗ mà tộc nhân bộ lạc Tiềm khó có thể từ chối.
“Ai...”
Ma Đà thở dài một tiếng, biết Quân Tiểu Nam bọn họ đã tính toán chính xác bộ lạc Tiềm sẽ khó mà trả lại mấy thứ này.
Bọn họ thiếu da thú giữ ấm, thịt thú, trái cây...
Ma Đà chỉ có thể sắp xếp tộc nhân mang mấy thứ này đi phân phát.
Tuy rằng Quân Tiểu Nam tặng bọn họ không ít thứ, nhưng chắc chắn không đủ để chia cho mỗi tộc nhân của bộ lạc Tiềm một phần như nhau.
Bất kỳ quần thể nào đều không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều.
Ngươi có, tại sao ta lại không có?
Làm thủ lĩnh, khẳng định phải nghĩ biện pháp, cố gắng để các tộc nhân đều nhận được thứ tốt như nhau, nếu không rất dễ xảy ra tranh chấp.
Dù thủ lĩnh không muốn, nhưng không chừng sẽ có tộc nhân muốn liên lạc với nhóm người Quân Tiểu Nam, tự mình đổi lấy thứ bản thân cần.
Ma Đà có chút u oán nhìn về phía đệ đệ Ma La, tiểu tử ngốc ngươi bị lừa rồi.
Nhưng kỳ thật Ma Đà cũng hiểu, cho dù bản thân gặp phải tình huống tương tự hẳn là cũng khó mà cự tuyệt.
Ma La hiểu được tình cảnh bất đắc dĩ của đại ca, chính hắn cũng cảm thấy bất đắc dĩ cả đêm.
Cuối cùng, hai anh em đồng thời thở dài, đi tìm thủ lĩnh tiền nhiệm là a phụ để bàn bạc.