Quân Tiểu Nam lấy hai nhánh cây nhỏ coi như chiếc đũa, kẹp thịt cá bỏ vào miệng. Từng miếng thịt cá mềm mại mang theo hương vị biển cả, còn có vị mặn, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng nhấp một cái liền tan ngay!
Dã nhân xung quanh phát hiện cách ăn kỳ lạ của nhóc Nam liền nhìn cô bằng ánh mắt khó hiểu.
Bọn họ đều trực tiếp dùng tay cầm, tại sao dã nhân phía Tây này phải dùng nhánh cây để ăn?
“Ha ha, ăn bằng cách này sẽ không bị phỏng tay, ha ha...”
Kỳ thật nó còn tương đối sạch sẽ vệ sinh, nhưng sợ bị ngộ nhận là muốn gây chú ý nên Quân Tiểu Nam không nói ra nửa câu sau.
Thịt cá làm theo cách này, xác thật hương vị không tồi, nhưng nếu ăn nhiều, khó tránh khỏi có chút nhạt nhẽo.
Cả con cá dài như cánh tay, ăn được một nửa, Quân Tiểu Nam đảo mắt, quyết định nhân cơ hội này để dã nhân bộ lạc Tiềm nếm thử các loại gia vị.
Cô giả vờ đưa tay vào túi xách mang theo bên người, nhưng thực tế là tiến vào toà nhà tiếp viện lấy ra mấy lọ gia vị nhỏ.
Mấy lọ nhỏ đó lần lượt là một lọ bột rau củ, một lọ bột ớt, một lọ bột thì là.
Quân Tiểu Nam làm mẫu trước, đầu tiên rắc một ít bột lên phần thịt cá của cô, thịt cá lập tức tỏa ra mùi hương khiến người ta phát thèm.
Sau đó Quân Tiểu Nam đưa một miếng vào miệng, hưởng thụ nhấm nháp để bọn họ biết những gia vị này không có độc.
“Thủ lĩnh Ma Đà, mấy lọ gia vị này, mọi người có muốn thử một lần hay không?”
Quân Tiểu Nam đưa lọ gia vị cho Ma Đà.
Sau khi Ma Đà nhận lấy, trước tiên cầm trong tay nhìn thử một chút, đồ vật này trong suốt, có nắp và hoa văn màu sắc rực rỡ.
Cho đến tận bây giờ, bộ lạc ở phía Đông như bọn họ chưa từng nhìn thấy đồ vật nào có hình dáng như vậy!
Nhưng vừa rồi nhìn thấy tiểu giống cái đến từ khu vực phía Tây kia đã ăn nó vào bụng, hẳn là không có vấn đề gì.
Hơn nữa, mùi hương cũng kì lạ...
“A huynh, để ta thử trước.”
Ma Đà còn chưa kịp rắc nó lên phần thịt cá của gắn đã bị đệ đệ Ma La đoạt mất.
Tuy nhiên hắn cũng hiểu suy nghĩ của đệ đệ, hẳn là đang lo lắng có vấn đề gì.
Vừa rồi khi Quân Tiểu Nam làm bộ làm tịch rắc gia vị, Ma La đã trộm nhìn một chút, hắn học theo dáng vẻ vừa rồi nhìn thấy, lần lượt cầm lấy ba cái lọ, tay run rẩy rắc xuống.
Rất nhanh, thịt cá liền tỏa ra mùi hương tương tự.
Quân Tiểu Nam: May mắn lần này khi lấy gia vị, lấy đúng mấy lọ mà phần đầu có mấy lỗ nhỏ, nếu không để anh trai này dùng sức lực lớn như vậy rắc gia vị có thể sẽ bị sặc chết...
Ma La lại tiếp tục ăn phần cá nướng của mình, sau đó sắc mặt chợt thay đổi
Hương vị này là gì vậy... Cổ họng của hắn đang muốn bốc cháy!
“Khụ khụ... Khụ khụ...”
Ma La không ngừng ho khan.
“Ngươi uống ngụm nước đi, có thể là bị sặc bột ớt rồi.” Quân Tiểu Nam giả vờ lấy một chai nước khoáng lạnh trong túi ra, sau khi tri kỷ vặn nắp mới đưa cho đối phương.
Ai, đứa nhỏ ngốc, chỉ học được dáng vẻ của cô, không thấy cô chỉ lấy ra một lượng nhỏ rồi rắc đều sao.
Vừa rồi Quân Tiểu Nam nhìn thấy Ma La cho cả một miếng thịt cá đỏ thắm vào miệng, còn chưa kịp ngăn cản - Aiya ngươi không cay ai cay...
Uống nước khoáng mát lạnh, Ma La lập tức được giải thoát.
Phù, cổ họng vô cùng đau rát, Ma La “Ừng ực ừng ực” uống hết nửa chai nước.
Nhưng khi giương mắt nhìn sang Quân Tiểu Nam ngồi đối diện hắn, sắc mặt như thường ăn thịt cá rắc gia vị, lòng hiếu thắng của Ma La đã được đánh thức.
Hắn không tin, thứ mà tiểu giống cái phía Tây có thể ăn, chả lẽ dũng sĩ đại dương hùng tráng uy vũ như hắn không ăn được hay sao?
Ma La không từ bỏ ý định, tiếp tục ăn.
Kỳ thật ngoại trừ miếng thịt cá đầu tiên kia, thì các bộ phận khác được Ma La rắc gia vị tương đối đều.
Lại ăn thêm mấy miếng, Ma La đã phát hiện sự kỳ diệu của loại gia vị này.
Thứ đồ vàng vàng xanh xanh (bột rau củ), có hương vị thơm mát của cỏ cây.
Thứ màu xanh xám (bột thì là) ăn vào có vị khác lạ nhưng lại khiến dã nhân ăn ngon miệng hơn, còn có thể giảm bớt mùi tanh của hải sản.
Còn loại màu hồng hồng (bột ớt) là tệ nhất! Khiến cổ họng đau rát gần chết!
Đợi đến một lát sau, Ma La cảm thấy bụng mình không có chỗ nào không thoải mái, mới yên tâm đưa cho đại ca, a phụ và mấy người trong tộc ba lọ gia vị.
Lúc này hắn đã có kinh nghiệm, cực kỳ thong thả run lắc tay, còn thỉnh thoảng kiểm tra lượng bột rơi ra.
Sau khi Ma Đà thưởng thức, cũng rất giật mình. Từ nhỏ đến lớn bọn họ đều ăn cá có mùi tanh nên đã sớm tập thành thói quen.
Nhưng mấy lọ bột nho nhỏ này có thể lập tức loại bỏ mùi tanh còn giữ lại hương vị, thật quá thần kỳ!
Ma Đà cảm thấy mình còn có thể ăn thêm một con cá lớn.
“A phụ.” Không biết từ đâu xuất hiện một đứa bé nho nhỏ mềm mại, ôm đùi thủ lĩnh Ma Đà lắc qua lắc lại.
Quân Tiểu Nam vừa thấy tiểu tể tử mặc da thú thì hai mắt sáng lên, thật sự rất đáng yêu nha a a a a!
“Ha ha, đây là con út của ta.” Ma Đà cười giải thích, nhưng hắn còn chưa nói xong thì đứa bé đã sốt ruột duỗi tay muốn lấy phần thịt cá trước mặt Ma Đà.
Hắn vốn ở đống lửa bên cạnh, ngồi cùng với các ca ca, nhưng hương vị bên này thơm quá nên nó không nhịn được, không tự giác bị hấp dẫn qua đây.
“Cái loại bột màu đỏ kia trẻ con không thể ăn!”
Quân Tiểu Nam lập tức ngăn cản hành vi của đối phương.
“Chỉ có dã nhân trên 12 tuổi mới có thể ăn.”
Phần lớn con của dã nhân từ 10 tuổi đã bắt đầu nhanh chóng phát dục, đến 12 tuổi thân thể đã tương đối rắn chắc, có thể ăn một vài loại thực phẩm kích thích.
“Nhưng có thể ăn cái màu xanh kia, là rau củ quả.”
Thấy đứa nhỏ vì nghe được bản thân không thể ăn mà không vui, Quân Tiểu Nam bèn nhanh chóng an ủi hắn.
Ma Đà bỏ một miếng thịt cá thật to vào miệng con mình, tiểu tể tử vui vẻ cong mắt, còn nhìn về phía Quân Tiểu Nam nở nụ cười thật tươi.
Quân Tiểu Nam: A a a ta bị đứa nhỏ đáng yêu này bắt làm tù binh rồi!
Quân Tiểu Nam ngoắc đầu ngón tay về phía tiểu tể tử, hắn ngẩng đầu nhìn a phụ, chờ đến khi Ma Đà gật đầu, mới nhảy nhót chạy đến chỗ cô.
Đứa nhỏ này toàn thân đều là thịt mềm, đầu tóc xoăn tít.
Đúng lúc Quân Tiểu Nam đã ăn xong, liền lấy lược gỗ ra chải đầu cho đứa nhỏ.
Vừa rồi cô nhìn thấy tiểu tể tử vẫn luôn lấy tay gãi đầu, hẳn là trên tóc có chấy, rất ngứa.
Mặc dù dùng lược chải nhiều lần chắc chắn cũng không sạch bằng dùng thuốc bột, nhưng nhiều ít vẫn có thể dùng được.