Tóc xoăn lộn xộn được Quân Tiểu Nam cẩn thận chải nhiều lần, sau đó lại lấy ra một sợi dây màu đỏ, cột cho cậu nhóc kiểu tóc búi tròn cổ đại ở Lam Tinh.
Hai mắt Quân Tiểu Nam lấp lánh: Hu hu hu càng thêm đáng yêu! Thật muốn bắt về nuôi!
“Ngươi tên là gì?”
Quân Tiểu Nam lấy một cái gương nhỏ bằng bàn tay ra, đưa cho cậu nhóc soi thử.
“Oa! Ta thật đẹp trai!”
“Phụt... Ha ha ha ha!”
Em trai này còn rất tự luyến!
“Ta là Ma Đô, cảm ơn tỷ!”
Ma Đô lắc lư đầu nhỏ, chạy đến khoe khoang với mấy bạn nhỏ xung quanh.
Sau đó, chờ đến khi mọi người cơm nước xong xuôi, xung quanh Quân Tiểu Nam đã có một đám trẻ nhỏ của bộ lạc Tiềm chờ chải tóc...
Quân Tiểu Nam còn tạo hình các kiểu tóc khác nhau cho mỗi đứa, có vài người còn được thắt bím tóc như bánh quai chèo.
Sau đó, nhân cơ hội sờ rất nhiều khuôn mặt nhỏ!
Mọi người ăn xong, bầu không khí đã tương đối hòa hoãn, mới bắt đầu nói chuyện chính.
“Thủ lĩnh Ma Đà, lần này ta đến gặp bộ lạc Tiềm chủ yếu có vài mục đích.”
Rốt cuộc bước vào giai đoạn nghiêm túc, những dã nhân phụ trách chính ở bộ lạc Tiềm đều vực dậy tinh thần.
“Thứ nhất, ta muốn thuê dã nhân bộ lạc Tiềm đánh bắt cá cho bọn ta.”
“Còn về thuyền, công cụ, thậm chí là quần áo, bọn ta đều có thể cung cấp miễn phí.”
“Nhưng cứ cách một tháng, bộ lạc Tiềm phải giao hàng đến chỗ bọn ta một lần.”
“Đến lúc đó, căn cứ vào thu hoạch mỗi lần đánh bắt, bộ lạc Tiềm có thể đổi được nhiều thứ như thịt thú trên đất liền, rau dưa, trái cây, quần áo…”
Đây là suy nghĩ của Quân Tiểu Nam ngày hôm qua, các tộc nhân của bộ lạc Tiềm không gì giống với dòng cấp thấp ở bộ lạc Phàn, có cuộc sống gian nan không sống nổi, nên sẽ không dễ đồng ý dọn đến khu vực phía Tây.
Vậy thì chỉ có thể thiết lập quan hệ và tín nhiệm với bọn họ trước, sau đó dần dần phổ cập võ nghệ và kiến thức.
Ít nhất sau này khi gặp phải những dã nhân đến từ các lục địa, bọn họ còn có năng lực chống cự.
“Thứ hai, lần này bọn ta đến đây cũng mang theo rất nhiều hàng hoá, nếu hiện tại bộ lạc Tiềm có sẵn hải sản thì ta cũng muốn đổi một ít.”
Kỳ thật bọn họ cũng không thiếu hải sản, đội hàng hải có thể tự mình ra biển đánh bắt.
Nhưng mấy ngày nay Quân Tiểu Nam cũng đã nhìn ra, dã nhân sống trên đất liền lâu ngày xác thật không trụ được quá lâu trên mặt biển.
Không bằng để sau này đội hàng hải tập trung huấn luyện tác chiến trên biển. Mà hoạt động đánh bắt cá thương mại, có thể giao cho người thích hợp hơn như tộc nhân của bộ lạc Tiềm.
“Thứ ba, ta muốn thuê vài người ở bộ lạc Tiềm, gia nhập vào đội hàng hải của bọn ta. Đội hàng hải gồm những người tới cùng ta.”
Quân Tiểu Nam vừa nói, vừa chỉ về phía đội hộ vệ bên cạnh.
“Dù là đánh bắt cá, hay gia nhập đội hàng hải đều sẽ có tiền lương cố định, và được phát vào mỗi tháng.”
“Tiền lương là tiền do thị trấn phía Tây bọn ta phát hành, có thể dùng để mua thức ăn, quần áo… chỉ cần là mặt hàng thị trấn phía Tây có thì giá cả đều có thể được quy đổi theo tiền lương.”
Mấy câu phía trước Quân Tiểu Nam nói, Ma Đà đại khái còn có thể nghe hiểu, chính là bộ lạc Tiềm bọn họ góp người góp sức, đối phương sẽ trả công bằng thức ăn hay quần áo gì đó.
Nhưng càng về sau, Ma Đà càng mơ hồ.
“Thị trấn phía Tây? Bộ lạc này có từ lúc nào vậy?”
A phụ của Ma Đà mơ hồ nhớ rõ, đúng thật phía Tây có rất nhiều bộ lạc nhỏ, cộng lại tất cả cũng không nhiều người bằng bộ lạc Tiềm bọn họ. Nhưng hình như không có bộ lạc nào gọi là thị trấn phía Tây cả?
Quân Tiểu Nam suy nghĩ một chút rồi giải thích.
“Ban đầu có tổng cộng tám bộ lạc ở phía Tây, nhưng tộc nhân của mỗi bộ lạc đều không nhiều lắm. Sau đó bọn ta xác nhập lại với nhau hình thành một thị trấn lớn. Hiện tại thống nhất ở bên trong thị trấn phía Tây.”
“Thịt thú mà bọn ta ăn, không phải tìm thấy ở các vùng đồi núi bên ngoài mà là tự mình nuôi dưỡng. Rau dưa và trái cây cũng không cần hái lượm mà được trồng ngoài ruộng.”
Nhìn thấy lão A Cống càng nghe mình nói càng ngốc, Quân Tiểu Nam dứt khoát đề nghị.
“Không bằng, bộ lạc Tiềm cử ra một vài đại biểu, theo bọn ta trở về xem thử tình huống rốt cuộc là như thế nào. Sau khi đã hiểu rõ, sẽ dễ dàng đưa ra quyết định hơn.”
Ma Nạp và con trai lớn Ma Đà nhìn nhau, trong ánh mắt vừa có chút động tâm vừa có chút lo lắng.
Trưa hôm đó, Quân Tiểu Nam cũng không nhận được lời đồng ý về ba đề nghị này. Nhưng bộ lạc Tiềm xác thật muốn cùng những dã nhân đến từ thị trấn phía Tây này trao đổi một vài thứ.
“Thủ lĩnh Ma Đà còn có gì lo lắng nữa sao?” Trước khi rời đi, Quân Tiểu Nam nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của đối phương, liền trực tiếp lên tiếng hỏi.
“Là thế này, hiện tại bọn ta sẽ lấy thức ăn dùng trong mùa đông để trao đổi hàng hoá với các ngươi. Nhưng trước tiên cũng chỉ có thể trao đổi một bộ phận nhỏ, khi bước vào mùa đông, thời tiết giá lạnh, các tộc nhân của bộ lạc Tiềm không thể ra ngoài đánh bắt cá.”
Ma Đà nghĩ, mặc dù còn vài ngày nữa là đến mùa đông, nhưng thời tiết đầu đông cũng không quá lạnh. Bọn họ cố gắng một chút thì vẫn có thể lấp đầy chỗ thức ăn dùng để trao đổi hàng hoá, như vậy cũng đủ sống qua mùa đông.
Thế nhưng, nếu nhiều hơn thì khó nói bọn họ có thể kiếm lại bao nhiêu hải sản.
Quân Tiểu Nam vỗ đầu, ai, sao cô có thể quên mất chuyện này.
“Thị trấn phía Tây bọn ta có một loại áo lông vũ, còn có thứ được gọi là giày, sau khi mặc vào hiệu quả giữ ấm cực kỳ tốt.”
“Cho dù vào thời điểm lạnh nhất mùa đông, dã nhân mặc nó vào cũng có thể tự do hoạt động trong núi hay trên biển.”
Ma Đà vừa nghe thấy lời này liền cảm thấy khó tin.
Vào thời điểm rét lạnh nhất cũng có thể tự do hành động bên ngoài? Khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ tiểu tể tử ngươi đang định lừa ta?
Biểu cảm của đối phương thật sự rất dễ đoán, Quân Tiểu Nam lặng lẽ cười.
“Bọn ta còn muốn lưu lại nơi này vài ngày, sau đó mới đến bộ lạc Bồn Địa phía Đông Bắc. Chờ ngày mai, khi bọn ta đưa hàng hoá đến đây sẽ tặng thủ lĩnh mấy bộ áo lông vũ và giày, ngài mặc vào sẽ biết.”
Biểu cảm của Ma Đà không có gì thay đổi, nhưng vẫn gật đầu, quyết định ngày mai sẽ tự mình xem thử.
“Cũng được.”