Sáng hôm nay gió to, thời tiết lạnh lẽo, Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hàng hải đã sớm mặc áo khoác dày dặn.
Phía sau áo khoác của cô có chiếc mũ, bên trên còn khâu một vòng lông thú nhân tạo trắng muốt, thoạt nhìn mềm mại đáng yêu, giống một con thú nhỏ không biết chủng loại gì.
Nhắc đến quần áo, Ma La cũng không nhịn được đánh giá trang phục hôm nay của đoàn người Quân Tiểu Nam. Kiểu dáng không giống ngày hôm qua, nhìn qua hình như dày dặn hơn một chút, nhưng trông vẫn gọn gàng chỉnh tề.
Còn, còn khá xinh đẹp...
“À, cũng đúng, không sao, quần áo này cũng không đắt, trong trung tâm thương mại ở thị trấn phía Tây của bọn ta chỉ cần 5 đồng tiền là mua được.”
Những nhu cầu cơ bản trong cuộc sống của người dân như ăn, mặc, ở, đi lại gì đó… Quân Tiểu Nam đều nghiêm khắc khống chế nó trong phạm vi giá thấp, như vậy mới có thể đảm bảo chỉ số hạnh phúc cho tất cả mọi người.
“Chất lượng cá khô các ngươi làm ra cực kỳ tốt, hẳn là có thể bán được không ít tiền, chờ lát nữa ta sẽ đổi cho các ngươi thêm một ít áo khoác dài!”
Quân Tiểu Nam chú ý đến đối phương đang lặng lẽ đánh giá mình, nhưng trong đầu cô đều nghĩ làm thế nào để tạo mối quan hệ tốt đẹp với bộ lạc Tiềm, còn tưởng rằng Ma La vẫn đang đề phòng bọn họ.
“5 đồng là gì? Và tiền lương ngày hôm qua ngươi nói là gì?”
“Tiền sao, chính là thứ giống như thế này...”
Quân Tiểu Nam tiện tay từ trong túi lấy ra một đồng tiền kim loại đưa cho đối phương cầm chơi.
Mà Ma La, bất tri bất giác lại bị Quân Tiểu Nam dẫn đi chệch hướng.
Cái gì phải cẩn thận đề phòng kẻ địch, tất cả đều biến thành tâm hồn đầy lòng hiếu học.
Lần này Ma La trực tiếp dẫn đoàn người Quân Tiểu Nam đi con đường gần nhất, không bao lâu, đoàn người liền đến sơn động lớn nơi ngày hôm qua bọn họ cùng nhau ăn cơm.
Ngày hôm qua khi biết có vài dã nhân phía Tây sẽ đến bộ lạc đổi hàng hoá, dã nhân bộ lạc Tiềm đã sớm ngo ngoe rục rịch, hưng phấn đến mức không ngủ được.
Chờ đến khi đoàn người Quân Tiểu Nam đến, liền trực tiếp nhìn thấy các loại hải sản khô chất đống đầy đất.
Nhưng ngày hôm qua khi đến đây, trong động này chỉ có dã nhân. Xem ra, nơi này chỉ là địa bàn tập trung của bộ lạc Tiềm.
Nơi mà ngày thường các tộc nhân sinh sống và nơi cất trữ thức ăn hay các đồ vật khác, hẳn là các động lớn lớn bé bé bên cạnh.
“Nam, đây là số lượng hải sản hiện tại bọn ta có thể lấy ra, về phần các ngươi muốn đổi hàng hóa như thế nào?”
Từ lúc sáng sớm, Ma Đà đã gõ mõ khua chiêng kiểm tra hải sản mà các tộc nhân mang đến.
Ngay cả giống cái của hắn - Hồ Lũ cũng gấp không chờ nổi muốn đổi thêm càng nhiều thứ mới lạ hơn, càng đừng nói đến những tộc nhân khác.
Mặc dù, ngày hôm qua Quân Tiểu Nam nói mùa đông cũng có thể ra ngoài bắt cá, nhưng ai biết lời này là thật hay giả cơ chứ. Lỡ như cô chỉ lừa bọn họ, đến lúc đó không có đủ thức ăn qua mùa đông thì không xong.
Mùa đông mà cứ khỏa thân xuống biển bắt cá chính là hành động tìm chết.
Tuy rằng Ma Đà không biết tính toán, nhưng trong lòng hắn đại khái vẫn biết rõ, mỗi năm vào mùa đông các tộc nhân cần lưu trữ ít nhất bao nhiêu thức ăn. Hắn phải hạn chế một chút, không thể để các tộc nhân cực kỳ nhiệt huyết này đổi quá nhiều thức ăn ra ngoài.
“Chuyện này không vội, trước tiên ta muốn thống kê nhu cầu của mọi người.”
Quân Tiểu Nam xua xua tay, cô cũng không sốt ruột mở rương ra, ngược lại muốn xem thử sở thích của các tộc nhân bộ lạc Tiềm trước, sau đó có thể điều chỉnh số lượng và mặt hàng.
Nhưng khả năng thần kỳ này vẫn chưa thể tiết lộ cho dã nhân bộ lạc Tiềm, trên Hỗn Độn Đại Lục vẫn tồn tại truyền thuyết về quỷ thần.
Bị xem là thần tiên đương nhiên sẽ thuận tiện hơn, nhưng nếu xui xẻo bị hiểu lầm là quỷ quái, đến lúc ấy bọn họ giết chết cô thì làm sao bây giờ.
Chẳng may xảy ra xung đột, cô còn có thể ẩn thân trong toà nhà tiếp viện, nhưng đội hàng hải thì lại không có chỗ trốn.
“Thủ lĩnh Ma Đà, ta có thể cho các đội viên đi hỏi thăm mọi người một chút được không?”
“Được, các ngươi đi đi.”
Ma Đà nghĩ, chỉ cần không khiến các tộc nhân xúc động tiêu xài phung phí là được, những chuyện khác hắn cảm thấy không thành vấn đề.
Quân Tiểu Nam ra hiệu, 50 đội viên rất nhanh đã tự động tản ra lẫn vào bên trong tốp năm tốp ba dã nhân bộ lạc Tiềm. Những đội viên này không đi tay không, bọn họ còn cầm bút và vở, vừa dò hỏi vừa ghi chép thống kê.
Hành động này lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều dã nhân bộ lạc Tiềm.
“Ai, cái ngươi đang cầm là gì vậy?”
“Tại sao phải vẽ con đường trên đó?”
“A ta biết rồi, cái này là trái cây chứ gì! Ta vừa mới nhắc đến ngươi liền vẽ nó!”
Ma La đã sớm đi đến bên cạnh các đội viên, quan sát tìm hiểu.
Ban đầu, Ma Đà vẫn muốn rụt rè một chút, làm thủ lĩnh thì không thể lỗ mãng hấp tấp như em trai. Nhưng sau đó hắn thật sự không nhịn nổi, cũng bước qua nghe thử.
Các đội viên chưa đến nửa giờ, đã thống kê hết nhu cầu của mấy ngàn người.
Sau khi Quân Tiểu Nam thu được bảng thống kê số liệu, vừa nhìn các mặt hàng được ghi chép lại vừa trộm điều chỉnh hàng hóa trong rương, sau đó giả vờ nói.
“Thật tốt, mấy thứ này bọn ta đều có!”
Hoạt động lấy hải sản đổi hàng hóa chính thức bắt đầu.
Hàng hoá mà ban đầu Quân Tiểu Nam đưa đến bộ lạc Tiềm phần lớn là thức ăn và quần áo.
Lần này khi thống kê nhu cầu của dã nhân bộ lạc Tiềm, cũng không ngoài mấy thứ này.
Sáng nay Quân Tiểu Nam còn cố ý dặn dò các đội viên, chỉ cần là thứ tộc nhân bộ lạc Tiềm muốn, hơn nữa thị trấn phía Tây cũng có các mặt hàng với công dụng tương tự thì đều có thể ghi vào.
Mặc dù tộc nhân bộ lạc Tiềm không biết mấy thứ này gọi là gì, nhưng vẫn có thể miêu tả được những gì bản thân cần.
“Buổi tối chân của ta luôn bị lạnh, muốn thứ gì đó có thể giữ ấm!”
“Thứ đồ trên đầu bọn trẻ ngày hôm qua dùng rất tốt, ta muốn có một cái!”
“Con của ta còn quá nhỏ, thường xuyên chảy nước miếng, trong thời gian dài khiến da thú trước ngực bị xù lông, có cái gì dùng được không?”