Sau đó trong lần trao đổi này, Quân Tiểu Nam đem mấy thứ như dây thừng, dây chun, vớ, khăn tay… xem như quà tặng cho những dã nhân bộ lạc Tiềm nào có nhu cầu.
Hơn nữa giá cả thu mua hải sản cũng cực kỳ hợp lý, trên cơ bản bằng giá cả hàng hóa trong siêu thị ở thị trấn, thậm chí còn tăng thêm mấy phần trăm.
Về phần giá cả chênh lệch giữa hai bên, cô định về sau sẽ trừ vào thuế thu nhập, xem như một phần của trợ cấp nhu yếu phẩm cho Ủy ban nhân dân thị trấn.
Dù sao nói tóm lại, Quân Tiểu Nam tuyệt đối là người không chịu thua thiệt.
Đại khái đến khoảng 2 giờ chiều, hoạt động trao đổi hàng hóa lần thứ nhất vào hôm nay mới kết thúc.
Nhìn thấy các tộc nhân của bộ lạc Tiềm đều rất vui vẻ hài lòng, mà số lượng hải sản đổi ra ngoài cũng không quá lớn, lúc này Ma Đà rốt cuộc mới yên tâm.
Còn tốt, tuy rằng số lượng này cũng không quá ít, nhưng mấy ngày nay thời tiết không quá lạnh, bọn họ ra biển kiếm thêm một chút thức ăn thì việc vượt qua mùa đông hẳn là không thành vấn đề.
Nhưng nếu nhiều hơn thì không thể được!
Quân Tiểu Nam vẫn luôn chú ý phản ứng của thủ lĩnh Ma Đà, nhìn thấy hắn thở ra một hơi, âm thầm lắc đầu.
Chàng trai đáng thương, tâm tư của tỷ tỷ sao có thể easy như vậy, muốn đưa con mồi vào tròng đương nhiên phải đi vòng một vòng nha.
“Chú Ma Đà! Cái này là áo lông vũ và giày ngày hôm qua ta nói. Mau đến đây thử xem có ấm áp hay không.”
Quân Tiểu Nam lặng lẽ sửa lại cách xưng hô, thân thiết gọi đối phương là chú.
Ma Đà bị Quân Tiểu Nam lôi kéo, mơ màng hồ đồ mặc áo lông vũ và giày đi tuyết vào.
Vốn dĩ trong sơn động lạnh giá lập tức nóng lên.
Ma Đà chưa từng thấy qua, hắn không hiểu đây là nguyên lý gì, nhưng hắn thật sự khiếp sợ!
Con người khi đang được giữ ấm lại kinh ngạc, phấn khích, sẽ rất dễ ra mồ hôi.
Ma Đà: Xong rồi mồ hôi của ta sẽ làm bẩn chiếc áo lông vũ này mất... Không thể quay lại được nữa...
“Mấy đứa nhóc con! Mau đến đây! Có quần áo mới để mặc rồi!”
Hoạt động chải tóc cho mấy đứa nhỏ ngày hôm qua đã biến Quân Tiểu Nam trở thành một nhân vật cực kỳ lợi hại trong lòng rất nhiều trẻ em ở bộ lạc.
Hôm nay cô vừa gọi một tiếng, thì mấy đứa nhỏ dưới 10 tuổi lập tức chạy tới đây.
Quân Tiểu Nam căn cứ theo kích thước của bọn nhỏ, phát áo lông vũ giữ ấm và giày nhỏ cho mỗi bé.
“Oa! Thật ấm áp!”
“A mẫu ~ Ta nóng đến mức ra mồ hôi luôn nè!”
“A phụ! Cái áo lông vũ này thật là lợi hại! Còn có chân nữa, hoàn toàn không hề cảm thấy lạnh!”
Ai thiệt thòi cũng không thể để trẻ em chịu thiệt.
Hơn nữa trên Hỗn Độn Đại Lục, tỉ lệ sinh đẻ của dã nhân vẫn luôn không cao.
Trẻ em dưới 10 tuổi là thời kỳ có sinh mệnh yếu ớt nhất trong suốt cuộc đời dã nhân.
Bọn trẻ vui vẻ khoe bản thân cảm thấy vô cùng ấm áp, khiến rất nhiều gia trưởng ở bộ lạc Tiềm động tâm.
“Cái áo lông vũ này đổi như thế nào? Giá bằng với áo khoác không?”
“Có cái nào cho lão dã nhân mặc không, ta cũng muốn mua cho a mẫu ta một bộ?”
“Cái này khi tuyết rơi, có thể mặc ra bên ngoài không? Mang xuống biển có thể bị hư hay không?”...
Khi mua sắm, sẽ càng muốn mua thêm nhiều thứ hơn.
Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hàng hải, tiến hành giải thích kỹ càng tỉ mỉ mấy vấn đề này cho họ.
Ma Đà thật sự không ngăn được dục vọng mua sắm điên cuồng của các gia trưởng yêu quý con cái.
Lúc này, hắn cũng ý thức được tiểu giống cái này hình như lại gài bẫy hắn.
Ma Đà: Ta cũng muốn gọi a phụ, ta nóng đến mức ra mồ hôi rồi...
Ma Nạp: Ai, đầu óc con trai trưởng khi sinh ra đã không quá thông minh, nhưng tướng quân bên trong chú lùn, hắn vẫn mạnh hơn đứa con thứ hai một chút.
Đứa con thứ hai Ma La ở bên kia đã không thể kiềm chế mà chìm đắm vào những đôi giày ấm áp.
Quân Tiểu Nam: “Đôi giày này không thể đi trong nước, sẽ bị hư, không giữ ấm được nữa.”
Ma Đà: Hừ, cũng chỉ có như vậy, các anh em, đừng đổi nữa! Để thừa chút thức ăn cho mùa đông đi!
Quân Tiểu Nam: “Nhưng có một loại giày khác được dùng để lặn xuống nước, còn có thể tránh cho bàn chân bị đá làm trầy xước. Bọn ta còn có một bộ đồ lặn, bao tay bảo vệ ngón tay, công cụ dễ cạy sò hến hơn...”
Ma Đà: Được lắm...
Sau khi buổi trao đổi hàng hóa lần hai kết thúc, trái tim Ma Đà đều nhỏ máu.
Xong rồi, xong rồi, chỉ còn thừa vài phần thức ăn ít ỏi trong tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể trụ trong vòng hai tháng. Nhưng mùa đông kéo dài khoảng sáu tháng lận đấy!
Ai, bắt đầu từ ngày mai, ai cũng phải thắt lưng buộc bụng, tất cả đều xuống biển bắt cá hết cho ta!
(*)Thắt lưng buộc bụng hay còn gọi là tình trạng khắc khổ, là tập hợp các chính sách kinh tế chính trị với mục đích giảm bớt tình trạng thâm hụt ngân sách nhà nước.
Phải không ngừng đẩy nhanh tiến độ, có lẽ trước khi nhiệt độ mùa đông xuống quá thấp có thể lưu trữ đủ lượng thức ăn.
Quân Tiểu Nam: “Đúng rồi, bọn ta còn bán cả vũ khí nữa.”
“Thứ các đội viên đeo trên lưng gọi là cung tên, mọi người không am hiểu việc chạy trốn trên đất liền cũng không sao, chỉ cần bắn thứ này thì có thể giết chết con mồi ngay lập tức, còn có thể phòng thân.”
Vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam còn làm mẫu, bắn một mũi tên vào vách đá ở nơi xa.
Nhìn thấy lực đạo này, đôi mắt Ma La đều tỏa sáng.
Ma La: Ai cũng đừng hòng cản ta! Cái thứ gọi là cung tên này ta đã chọn rồi!
Quân Tiểu Nam: “À cái này là lưỡi liềm, còn đây là lưới đánh cá, so với rong biển mọi người chế tạo thì chắc chắn hơn nhiều, thể tích cũng lớn, cái này là blah blah...”
Ma La: Cá đâu! Cá của ta đâu! Thứ nào ta cũng muốn!
Ma Đà: Xong rồi... Hoàn toàn Babi Q...
Lần trao đổi đầu tiên, Quân Tiểu Nam lấy ra thức ăn và quần áo, Ma Đà còn cho rằng mọi chuyện đều nằm trong phạm vi khống chế.
Lần trao đổi thứ hai, Quân Tiểu Nam lấy ra công cụ chuyên nghiệp và trang phục, Ma Đà vẫn cho rằng chuyện này còn có thể tìm được đường sống.
Lần trao đổi thứ ba, Quân Tiểu Nam lấy ra những thứ có thể bù đắp các nhược điểm của dã nhân bộ lạc Tiềm, như là vũ khí chiến đấu trên đất liền, Ma Đà biết mọi chuyện đã trở nên nghiêm trọng.
Hầu như tất cả thức ăn trong mùa đông đều bị đổi ra ngoài!
Nếu Ma Đà đến Lam Tinh, lúc này trong lòng hẳn là sẽ phát ra tiếng thét chói tai.
Lão phụ thân • Lão thủ lĩnh • Ma Nạp: Ai, đời này sinh tổng cộng hai đứa con, hình như dáng vẻ đều không thông minh lắm...
Tác giả có chuyện muốn nói:
Các bảo bối! Hai ngày này tỷ tỷ bùng nổ mỗi ngày viết hơn mấy vạn từ a a a!
Cố Diễn: Hừ, giữa bọn ta thì rốt cuộc ai đẹp trai hơn?