Đại khái chưa đến 6 giờ, trời đã dần tối.
Có vài dã nhân bộ lạc Tiềm thấy các tộc nhân vẫn chưa quay về, trong lòng lo lắng không biết bọn họ có gặp nguy hiểm gì hay không.
Tuy rằng dã nhân bộ lạc Tiềm bọn họ chưa biết đi đã học bơi lội trước, nhưng bọn hắn rất ít khi xuống nước vào thời điểm sắp bước vào mùa đông, càng không bao giờ ra biển vào ban đêm.
Chuyện gì xảy ra vào ban ngày còn có thể kịp thời phát hiện, nhưng ánh sáng ban đêm khá kém, bị tảo biển cuốn lấy cũng không có ai hay biết. Nhưng khi nhìn thấy Quân Tiểu Nam còn dạo tới dạo lui bên bờ biển, dáng vẻ hoàn toàn không chút lo lắng, dã nhân bộ lạc Tiềm lại yên tâm hơn chút.
“Nhìn kìa! Bọn họ đã trở lại!” Dã nhân bộ lạc Tiềm có thị lực tốt phát hiện bóng dáng của thuyền lớn, cao giọng kêu to.
Đội tàu rất nhanh đã đến gần bờ biển, các đội viên đội hàng hải làm mẫu thả thuyền nhỏ xuống, sau đó kéo lưới đánh cá về phía bờ.
Dã nhân bộ lạc Tiềm trên bờ nhìn thấy những chiếc lưới đánh cá khổng lồ trên thuyền nhỏ, dưới ánh chiều tà, hải sản được chất đầy căng phồng lóng lánh, họ mở to hai mắt nhìn chằm chằm, sau đó không nhịn được nuốt nước miếng.
Thì ra bắt cá là chuyện dễ dàng như vậy sao...
Đội đánh bắt trở về, sau khi thủ lĩnh Ma Đà của bộ lạc Tiềm lên bờ, còn có chút ngây ngốc.
Hắn vẫn luôn đứng ở đuôi thuyền, nhìn đàn cá nhẹ nhàng bị nhốt trong lưới đánh cá, nhưng có thế nào cũng không ra được.
Nghĩ lại các tộc nhân của hắn khi ở dưới nước chỉ bắt từng con cá một. Hơn nữa để tránh cho mùi máu tươi hấp dẫn nhiều sinh vật biển hơn, còn phải cẩn thận không làm mấy con cá bị thương chảy máu.
Nhưng hôm nay, Ma Đà đã chứng kiến được sức mạnh của khoa học kỹ thuật trong miệng Quân Tiểu Nam.
Mặc dù Ma Đà không hiểu “Khoa học kỹ thuật” là gì, nhưng thứ này thật sự rất tốt!
Chỉ mất một lúc lâu, dưới ánh sáng tối tăm, căn bản cũng không cần nhiều dã nhân, thậm chí chỉ cần có người lái thuyền và khống chế lưới đánh cá trên thuyền là đủ, chỉ cần như vậy là bọn họ có thể thu hoạch được số lượng thức ăn trong vài ngày cho toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Tiềm.
Hiện tại, Ma Đà không thể không tin, Quân Tiểu Nam nói cái gì mà ở bộ lạc có thể chăn nuôi, làm ruộng… hẳn đều là sự thật.
“Thủ lĩnh Ma Đà, hôm nay thời gian không còn sớm, công cụ bọn ta đổi cho bộ lạc Tiềm cũng dùng thử hết rồi.”
Quân Tiểu Nam lên tiếng.
“Không bằng, thủ lĩnh lại suy xét đề nghị lúc trước của ta. Nếu bộ lạc Tiềm đồng ý, điều kiện không đổi, thuyền hay công cụ từ từ sẽ có.”
“Lại qua mấy ngày nữa, bọn ta sẽ rời đi, hy vọng trước khi rời đi có thể hợp tác thành công với bộ lạc Tiềm.”
Ma Đà lần này không tiếp tục từ chối, mà gật đầu tỏ ý mình sẽ cùng tộc nhân bàn bạc thật kỹ.
Tiếp đến, các tộc nhân của bộ lạc Tiềm giúp đỡ đội viên đội hàng hải đưa hải sản lên thuyền, nhận lại mấy cái rương trái cây lớn rồi rời thuyền.
Sau đó hai đoàn người ai về nhà nấy.
Màn đêm buông xuống, thủ lĩnh Ma Đà của bộ lạc Tiềm cùng các tộc nhân chỉ bàn bạc trong thời gian ngắn liền quyết định đồng ý hợp tác với Quân Tiểu Nam.
Thế nhưng trong lòng Ma Đà vẫn không mấy dễ chịu, hắn ngồi trên đám cỏ bên cạnh đống lửa không ngủ được.
Ma Đà cảm thấy bản thân đã gần một trăm tuổi, lại là thủ lĩnh một bộ lạc lớn, tại sao có thể bị một dã nhân giống cái nhỏ bé dắt mũi dễ dàng như thế chứ?
“Con trai lớn, nghĩ cái gì đó?”
Thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc Tiềm - A phụ của Ma Đà - Ma Nạp, biết trong lòng con trai lớn đang hoang mang, nên đi đến tán gẫu một chút.
“A phụ.” Ma Đà kêu một tiếng a phụ, ủy khuất nói ra suy nghĩ trong lòng.
“Ngươi nha, từ nhỏ đều thuận buồm xuôi gió, lúc này mới biết xã hội khắc nghiệt.”
A phụ Ma Nạp khuyên bảo.
“Sở dĩ đứa trẻ tên Nam kia có thể đạt được mục đích, ngoại trừ có chút thủ đoạn còn có thứ quan trọng hơn.”
“Đó chính là thực lực cường đại.”
“Nếu công cụ, quần áo và con thuyền cô ấy lấy ra thật sự không dùng tốt, không thể thỏa mãn nhu cầu của chúng ta, vậy thì dù có nói ba hoa chích choè, các tộc nhân của chúng ta cũng sẽ không ngốc đến nỗi lấy tất cả thức ăn dự trữ trong mùa đông trao đổi với đối phương.”
“Những công cụ và hàng hóa đó, chính là thực lực của cô ấy.”
Ban đầu, Ma Nạp chỉ muốn nhìn xem đối phương sẽ làm thế nào. Sau đó, nhìn con trai lớn hiếm có lúc ăn mệt, Ma Nạp lại cảm thấy thú vị, muốn rèn luyện con trai một chút. Về phần không có đủ thức ăn qua mùa đông, Ma Nạp lớn tuổi như vậy, chuyện gì mà chưa nhìn thấy qua, vẫn có thể nghĩ được biện pháp.
“Lần này trong đoàn người đi theo cô ấy phải có em trai ngươi.”
“A phụ!”
Ma Đà lập tức sốt ruột, em trai hắn còn chưa thành niên, sao có thể mạo hiểm đi đến nơi xa như vậy!
Ma Nạp ngăn cản lời nói tiếp theo của con trai lớn.
“Bộ lạc Tiềm chúng ta ban đầu cũng không biết bắt cá. Sau đó, học được cách bơi lội từ những dã nhân khác, mới dần dần bén rễ sống ở bờ biển này. Phải biết sợ hãi với những thứ bản thân không biết, nhưng không thể co vòi không dám thử. Đối phương cường đại, chúng ta phải nghĩ cách học tập cái cường đại của họ.”
Ma Nạp nói lời thấm thía.
“Ta có thể mất đi một đứa con, nhưng bộ lạc Tiềm không thể mất đi một đồng minh lợi hại.”
Ma Đà hình như muốn nói thêm gì đó thì đột nhiên phía sau truyền đến thanh âm.
“A huynh, a phụ, ta nguyện ý đến đó.”
Ma La không biết khi nào đã đến đây.
“Ta nguyện ý mạo hiểm vì bộ lạc, a huynh là thủ lĩnh, không thể có chuyện gì, a phụ lại lớn tuổi rồi. Vả lại, Nam còn cần ta dẫn đường cho bọn họ để đến bộ lạc Bồn Địa, ta còn hữu dụng, cô ấy sẽ không làm hại ta.”
“Bên kia ta cũng quen đường, nếu xảy ra vấn đề gì thì cùng lắm nhanh chóng dẫn theo tộc nhân chạy trốn.”
Còn một chuyện, Ma La không dám nói, kỳ thật trong lòng hắn có cảm giác, dã nhân nhỏ tên là Nam kia sẽ không làm tổn thương mình.