Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 183

Chương 183 -
Chương 183 -

Thời gian trôi qua thật nhanh, từ sau khi Quân Tiểu Nam xuyên đến Hỗn Độn Đại Lục đến nay chớp mắt đã trải qua mùa đông thứ hai.

“Món lẩu này hương vị không tệ! Nóng hầm hập khiến cả người dã nhân đều thoải mái!”

Lúc này Ma La đang ngồi trên boong thuyền lớn, hai chân dài không kiềm chế được mà uốn lượn, miệng cay cay, tay còn đang lột vỏ tôm một cách lưu loát.

Hắn bỏ nguyên con tôm vào nồi nước sôi trước mặt, sau đó thuận tay ném vỏ tôm ra ngoài vùng biển cạnh thuyền. Đột nhiên mặt biển xuất hiện một cái miệng cá, một ngụm liền ngậm vỏ tôm đi mất.

Ngồi chung bàn với Ma La còn có hơn mười dã nhân cùng thuộc tiểu đội săn bắt ở bộ lạc Tiềm như hắn, còn có Quân Tiểu Nam và vài vị đội trưởng của đội hàng hải.

“Ăn ngon thì mọi người ăn nhiều một chút.”

Gần đây thời tiết khá lạnh, nên Quân Tiểu Nam cố ý chọn nước lẩu cay có mùi bơ.

Mùi bơ thuần hậu lại thơm nồng, khi gọi món lá cuốn hải sản, mùi hương có thể vượt qua đại dương bay đến thuyền bên cạnh.

Nhưng các đội viên đội hàng hải trên con thuyền lớn khác, giữa trưa hôm nay cũng ăn lẩu nên giờ cũng không thấy thèm.

Đã năm ngày kể từ khi mọi người xuất phát từ bộ lạc Tiềm, phỏng chừng không bao lâu là có thể đến khu vực của bộ lạc Bồn Địa.

Trước khi đoàn người Quân Tiểu Nam rời đi, đã thỏa thuận thành công với tộc nhân bộ lạc Tiềm, còn ký kết hợp đồng, mỗi bên giữ một bản làm tin.

Ma Đà chưa từng nhìn thấy qua hợp đồng làm từ giấy, nhưng nghe Quân Tiểu Nam nói đây là bằng chứng hợp tác giữa bọn họ nên vẫn giữ gìn hết sức cẩn thận.

Số lượng tộc nhân ở bộ lạc Tiềm còn chưa đến 4000 người, trong đó có 500 dã nhân trai tráng đi trên 6 con thuyền lớn, quay về thị trấn phía Tây. Đi về cùng bọn họ, còn có 90 đội viên đội hàng hải.

500 dã nhân trai tráng đến từ bộ lạc Tiềm này là thành viên dự bị trong tương lai của đội hàng hải ở thị trấn phía Tây.

Trên đường đi, các đội viên kỳ cựu của đội hàng hải ở thị trấn phía Tây sẽ chỉ dạy cho đội dự bị một ít võ nghệ phòng thân, phương pháp tác chiến cơ bản trên mặt biển, còn có vài từ ngữ đơn giản.

Nhưng 500 dã nhân ở bộ lạc Tiềm này, lúc rời đi vẫn còn đang trong trạng thái thất học, ngoại trừ khả năng bơi lội tốt thì việc gì cũng không làm được.

Quân Tiểu Nam vì để mọi người yên tâm, nên đã ứng trước một tháng tiền lương.

Dã nhân chưa từng học qua lớp học xoá mù chữ, đương nhiên tiền lương sẽ kém hơn những dân cư có bằng cấp ở thị trấn phía Tây, nhưng một tháng vẫn có thể nhận được 180 đồng.

Tiền tệ còn chưa lưu hành ở bộ lạc Tiềm, nên những thứ mà Quân Tiểu Nam đưa chủ yếu là gạo, mì trắng, rau dưa, thịt, quần áo và các vật phẩm khác.

Lúc ấy, sau khi hai bên hoàn tất thỏa thuận, vốn dĩ Ma Đà định bảo tộc nhân đi cùng đoàn người Quân Tiểu Nam vận chuyển đồ đạc, còn nghĩ rằng sức chứa của con thuyền này rất lớn.

Không nghĩ rằng Quân Tiểu Nam đứng trong sơn động của bộ lạc Tiềm trực tiếp vung tay lên, hàng hóa được sắp xếp gọn gàng lập tức xuất hiện.

Động tác này khiến nhóm dã nhân cao tầng của bộ lạc Tiềm đứng bên cạnh Quân Tiểu Nam sợ hãi đến mức tròng mắt đều sắp rớt ra ngoài. Người lại, đám trẻ con đang chơi đùa xung quanh phấn khích vỗ tay trầm trồ khen ngợi, lắc lư đầu nhỏ, bảo Nam Nam tỷ làm lại một lần nữa!

Trong lòng Ma Đà nghĩ lại mà sợ, tiểu tể tử ở thị trấn phía Tây này cũng thật nhiều thủ đoạn!

May mắn bọn họ không có xảy ra xung đột, nếu không toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Tiềm dù có hy sinh cũng không nhất định có thể đánh bại đối phương...

Trước khi đi, nhớ đến việc răng lợi của lão dã nhân và trẻ con ở bộ lạc Tiềm không tốt, Quân Tiểu Nam còn hữu nghị tặng rất nhiều sữa bột với gạo để dành nấu cháo.

Một đám trẻ con với và giống cái cảm động đến nỗi kéo tay Quân Tiểu Nam, không muốn để cô đi.

Tuy nhiên hai bên đã ước định, cách một tháng, các tộc nhân của bộ lạc Tiềm phải lái thuyền đến thị trấn phía Tây để giao hải sản. Đến lúc đó căn cứ theo số lượng hải sản mà bộ lạc Tiềm mang đến sẽ trao đổi số lượng hàng hoá cụ thể.

Quân Tiểu Nam tỏ ý, hoan nghênh tất cả dã nhân bộ lạc Tiềm đến thị trấn phía Tây làm khách bất cứ lúc nào, lúc này bọn nhãi con mới đồng ý để cô rời đi.

Đoàn người Quân Tiểu Nam từ thị trấn phía Tây xuất phát vào giữa tháng 12, lúc ấy có tổng cộng 200 đội viên đội hàng hải và mười chiếc thuyền lớn.

Sau đó phát hiện mỏ than, nên đã để lại một chiếc thuyền lớn. Lần này phải đưa đội viên dự bị từ bộ lạc Tiềm về thị trấn phía Tây nên lại đưa sáu con thuyền lớn khác rời đi. Đồng thời còn để lại cho bộ lạc Tiềm một chiếc thuyền lớn để đánh bắt cá.

Do đó cuối cùng, đi với Quân Tiểu Nam đến bộ lạc Bồn Địa chỉ còn lại hai con thuyền, cùng với 100 đội viên đội hàng hải.

May mắn là trong giai đoạn trước mắt,

tất cả hải sản mà Quân Tiểu Nam trao đổi với bộ lạc Tiềm đều là thành phẩm đã được chế biến, không phải thực phẩm tươi sống, một chiếc thuyền là đủ sức chứa. Nếu không cô cũng không thể giữ lại hai chiếc thuyền lớn này...

Vẫn phải chờ đến khi chế tạo được nhiều thuyền hơn, sau đó lại nghiên cứu loại thuyền có thể chở được nhiều dã nhân và hàng hoá hơn.

Quay lại hiện tại, Quân Tiểu Nam nhìn mọi người đang ăn thịt và rau củ, cảm thấy hình như còn thiếu gì đó. Suy nghĩ một chút, cô cảm thấy sau khi ăn thịt và rau củ hẳn là nên ăn thêm mì hoặc bún để lấp đầy bụng.

Quân Tiểu Nam vừa lật tay phải, liền biến ra mấy đĩa mì sợi và bún khô.

“Ai nha!”

Mục Phương ngồi bên cạnh Ma La, đối diện hơi xéo với Quân Tiểu Nam.

Dù mấy ngày nay đã nhìn thấy biết bao nhiêu lần, nhưng Mục Phương vẫn không thể thích ứng với hình ảnh Quân Tiểu Nam nói biến liền có thể biến ra đồ vật mọi lúc mọi nơi.

“Không có tiền đồ!”

Ma La cảm thấy Mục Phương lúc thì kinh ngạc lúc thì hét lên làm mất mặt dã nhân bộ lạc Tiềm, liếc mắt nhìn hắn một chút, sau đó âm thầm bình ổn trái tim đang điên cuồng đập loạn của mình.

Bình Luận (0)
Comment