Kỳ thật Ma La cũng vô cùng khiếp sợ, nhưng trời sinh gương mặt hắn không có quá nhiều biểu cảm, dù xảy ra chuyện lớn thế nào thì gương mặt thoạt nhìn đều lười biếng thanh thản.
Dù sao cũng miễn cưỡng xem như bảo vệ tôn nghiêm của dũng sĩ đại dương.
“Tới đây, mọi người nếm thử bún và mì sợi, đợi chút nữa thêm gia vị tương mè, nhất định sẽ rất ngon!”
Quân Tiểu Nam mời mọi người nếm thử mỹ vị đến từ Lam Tinh.
Lại qua thêm 2 ngày, đến ngày 7 tháng 13, rốt cuộc Ma La cũng lên tiếng thông báo rằng có thể chuẩn bị cập bến.
Bởi vì các tộc nhân của bộ lạc Tiềm không am hiểu phương thức tác chiến trên đất liền, do đó lúc trước, dù đi đến bộ lạc Bồn Địa trao đổi hàng hoá thì bọn họ phần lớn cũng sẽ lựa chọn bơi dọc theo đường biển.
Khi quay về cũng cố gắng bơi dọc theo bờ biển, để bất cứ khi nào gặp phải nguy hiểm thì có thể ném hàng hoá và nhanh chóng chạy trốn.
Lần này tuy rằng đi cùng Quân Tiểu Nam và 100 đội viên đội hàng hải, còn có thuyền lớn đi theo, nhưng mọi người vẫn chọn cách đi theo đường biển đến bên cạnh bộ lạc Bồn Địa.
Lúc này hai con thuyền lớn bắt đầu đến gần bờ, Quân Tiểu Nam đứng ở đầu thuyền. Nhờ có ống nhòm trong tay, nên cô có thể mơ hồ nhìn thấy hoàn cảnh của bộ lạc Bồn Địa ở ven biển.
Quân Tiểu Nam thắc mắc: “Tại sao khắp nơi đều là vách đá và vùng nước cạn, đến cả một dã nhân cũng không thấy?”
Lẽ ra nơi này cách bờ biển rất gần, cho dù kỹ thuật bơi lội không tốt, khi thủy triều lên xuống, chỉ cần nhặt nhạnh cũng có thể tìm được rất nhiều thức ăn.
Chẳng lẽ hiện giờ thời tiết giá lạnh nên các dã nhân của bộ lạc Bồn Địa đều không ra ngoài?
Nhưng mùa đông chỉ mới bắt đầu mấy ngày, năm trước vào lúc này, dã nhân ở khu vực phía Tây bọn họ thỉnh thoảng vẫn ra ngoài săn bắt.
Nếu không... thì bộ lạc Bồn Địa người ta rất giàu có... Chướng mắt loại cá tôm nhỏ bé thế này...
Được rồi có thể sự nghèo đói đã hạn chế trí tưởng tượng của cô.
“Dã nhân ở nơi này là như vậy, không thích ra ngoài.”
“Sau khi lên bờ, phải đi từ con đường nhỏ giữa vách đá vòng lên phía trước, sườn núi bên kia tương đối bằng phẳng, có thể leo lên đỉnh núi.”
Ma La vừa nhớ lại vừa giải thích.
“Thế nhưng bọn ta chưa từng đến bộ lạc Bồn Địa vào mùa đông, những năm trước đều đến đây vào cuối mùa hạ. Sau khi lên đến đỉnh núi sẽ phát ám hiệu, bên dưới sẽ có dã nhân bộ lạc Bồn Địa bò từ dây đằng lên đón bọn ta.”
“Chỉ có bọn họ mới biết dây đằng nào là an toàn.”
Quân Tiểu Nam suy nghĩ một chút, căn cứ theo địa hình, đại khái đã xác định được tuyến đường đi đến bộ lạc Bồn Địa.
Cô ra hiệu với thuyền lớn bên cạnh, ý bảo bọn họ để lại một nửa đội viên, những đội viên còn lại chuẩn bị sẵn sàng chèo thuyền nhỏ lên bờ.
Mười lăm phút sau, Quân Tiểu Nam dẫn theo 50 đội viên đội hàng hải, theo Ma La và mấy dã nhân bộ lạc Tiềm đi vào khe hở cực kỳ nhỏ hẹp giữa vách đá.
Quân Tiểu Nam ngừng thở, cố gắng hóp bụng lại. Khe hở này thật sự quá hẹp, xung quanh núi đá còn có rất nhiều thứ màu xanh lục giống như rêu.
Nếu nó chỉ bẩn Quân Tiểu Nam cũng không để bụng. Vấn đề là tại sao loại rêu màu xanh lục này lại thối như vậy!
Chỉ cần cọ vào một chút, liền dính trên quần áo không lau được, khiến cả người thối hoắc, trong mùi tanh còn mang theo mùi thối rữa nhớp nháp, nói thế nào nhỉ, ngửi vào cứ như cống thoát nước bị ứ đọng mấy trăm năm vậy...
Quân Tiểu Nam không hiểu nguyên nhân do đâu, nhưng cô vẫn rất khiếp sợ.
Một đám người vất vả nửa giờ mới đến nơi, rốt cuộc cũng ra khỏi khe hở siêu hẹp của vách đá đi đến một mảnh đất rộng lớn.
“Hộc... Hộc... Ọe...”
Quân Tiểu Nam không nhịn được nôn hết bữa sáng hôm nay ra. Nhìn xung quanh, không chỉ mỗi mình cô mà vài đội viên đội hàng hải đều không nhịn được đỡ tường nôn khan.
Nhưng nhìn đám người Ma La đồng hành cùng bọn họ thì dường như không có chuyện gì xảy ra.
“Các ngươi... Sao lại... Ọe... Không có chuyện gì...”
Quân Tiểu Nam dùng khăn tay lau miệng.
Cô cảm thấy bản thân không ổn chút nào, xuất sư vi tiệp thân tiên tử*, không thể quay về Lam Tinh được nữa.
(*)Xuất sư vi tiệp thân tiên tử: Đem quân chưa kịp thắng trận mà thân đã thác (Thục Tướng - Đỗ Phủ).
Ma La gãi gãi ót, suy nghĩ một chút rồi trả lời.
“Ừm, có thể là do dã nhân bộ lạc Tiềm bọn ta sống ở dưới nước lâu ngày, thính giác và khứu giác đều bị tổn thương một chút.”
“Thật sự thối như vậy sao? Ta cảm thấy vẫn ổn.”
Quân Tiểu Nam không muốn nói chuyện, ra hiệu bảo đối phương tiếp tục dẫn đường.
Lần này đi dọc theo sườn núi lên phía trên cũng không gặp quá nhiều khó khăn.
Mặc dù đã có mấy trận tuyết nhỏ nhưng vẫn có thể nhìn ra cỏ cây phong phú xung quanh.
Quân Tiểu Nam cảm thấy, dù sao nó cũng sum xuê hơn nhiều so với cây cối sinh trưởng ở khu vực phía Tây, trên mỗi cây cũng có nhiều cành cây hơn.
Đoàn người vừa leo núi vừa điều chỉnh, tranh thủ trước khi giữa trưa sẽ lên đến đỉnh núi.
Sau khi đến nơi, quan sát địa hình, Quân Tiểu Nam mới hiểu được vì sao dã nhân bộ lạc Bồn Địa không thích ra ngoài.
Nơi ở của bọn họ là có hình chậu tiêu chuẩn với kích thước khổng lồ. Bốn phía đều được bao bọc bởi vách núi, ở giữa bị trũng xuống, hình thành bồn địa rất lớn.
Kỳ thật nếu nhìn từ vách núi bọn họ vừa leo lên, độ cao bốn phía của ngọn núi cũng không quá cao so với mặt nước biển. Nhưng độ cao của mảnh đất ở khu vực trung tâm thật sự quá thấp so với mặt nước biển!
Từ đỉnh núi nhìn xuống, ở khu vực trung tâm là một mảnh mây mù trắng xoá lượn lờ, hoàn toàn không nhìn thấy đáy.