Bốn phía vách đá thẳng tắp, ngoại trừ một vài dây đằng khô khốc thì hầu như không có các loài thực vật khác.
Quân Tiểu Nam vươn tay từ vách đá, nâng một dây đằng đã rụng hết lá sau đó dùng sức giật xuống.
“Xoạt!” Đứt rồi?
“Tại sao lại như vậy? Khi ta đến đây vào cuối mùa hè, mấy sợi dây đằng này còn rất cứng cáp! Ít nhất có thể chịu được sức nặng của một dã nhân đã thành niên, hơn nữa còn cộng thêm trọng lượng của rất nhiều cá khô!”
Ma La đi lên phía trước, không hiểu tại sao mỗi lần hắn đến đây, mấy sợi dây đằng này đều rất rắn chắc nhưng hôm nay lại yếu ớt như thế. Lúc ấy, ngay cả những dã nhân bộ lạc Bồn Địa đi lên đón bọn họ cũng chỉ nói cho họ biết những sợi dây đằng này đủ dài, có thể chạm đến đáy vực. Tuy các dây đằng khác không đủ dài nhưng ít nhất sẽ không dễ đứt khi vừa bị giật một chút như vậy.
Quân Tiểu Nam cầm đoạn dây đằng bị đứt trong tay, quan sát mặt cắt ngang của nó. Lớp bên ngoài đã khô, lớp biểu bì bên trong chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng xé ra là đứt. Từ vị trí đó kéo dọc xuống chỉ có phần ở giữa còn giữ lại chút hơi nước.
“Trước tiên cứ phát ám hiệu thử xem.” Quân Tiểu Nam nghiêng đầu nói với Ma La.
Ma La không do dự quá lâu, để hai tay trong tư thế chồng lên nhau, sau đó đưa đến bên miệng dùng sức thổi. Rất nhanh, một đoạn âm thanh dài ngắn không đồng đều, giống như âm thanh phát ra từ các loại nhạc cụ.
Thế nhưng mọi người chờ đợi nửa ngày, cũng không thấy dã nhân nào từ bộ lạc Bồn Địa trèo lên.
Ma La vẫn chưa từ bỏ ý định, bảo mấy người trong tộc cùng nhau thổi ám hiệu. Nhưng thật lâu sau, phía dưới vách núi vẫn không có bất kì sự đáp lại nào.
Hai hàng lông mày xinh đẹp của Ma La nhíu chặt vào nhau, hiếm khi lộ ra cảm xúc cực kỳ rõ ràng.
Cứ như vậy cũng không phải biện pháp tốt, Quân Tiểu Nam quyết định không tiếp tục chờ bộ lạc Bồn Địa đến đón mà tự mình đi xuống trước nhìn thử xem tình hình thế nào.
Cô từ cửa hàng thể thao bên trong kho hàng của toà nhà tiếp viện lấy ra vài sợi dây leo núi.
Dây thừng không quá dày, nhưng bên trong được chế tạo từ vật liệu đặc thù kết hợp với dây thép, cực kỳ dẻo dai, chịu được trọng lượng hơn một ngàn kg.
Quân Tiểu Nam cố định dây thừng trên mấy cây to ở đỉnh núi, chia công cụ cho mấy đội viên đội hàng hải đi theo mình, chuẩn bị dẫn đầu xuống dưới xem xét.
“Ma La, hay là các ngươi về thuyền chờ trước đi, đội viên đội hàng hải đều đã được huấn luyện leo núi chuyên nghiệp, còn các ngươi nếu trực tiếp đi xuống sẽ rất dễ gặp nguy hiểm.”
Vốn dĩ Ma La đi theo Quân Tiểu Nam với tư cách là người dẫn đường và người liên lạc, hiện tại đã đến nơi, tác dụng của bản thân lại không phát huy đúng chỗ khiến trong lòng hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Thiếu niên đều là huyết khí phương cương, Ma La cảm thấy bản thân bị khinh thường, đương nhiên không đồng ý.
“Không được, dã nhân bộ lạc Bồn Địa rất cảnh giác, bọn họ chưa từng gặp qua các ngươi, chẳng may lại xảy ra xung đột thì sao?”
Quân Tiểu Nam cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy lo lắng của Ma La xác thật không sai, nên cũng gật đầu đồng ý.
50 đội viên đội hàng hải đi theo chia thành hai nhóm, 30 người ở lại đó canh giữ dây thừng, thuận tiện chia ra vài người quay về thuyền báo tin. 20 đội viên còn lại, đi cùng Quân Tiểu Nam, Ma La và vài dã nhân bộ lạc Tiềm, mò mẫm leo bằng dây thừng xuống phía dưới vách núi.
Dây thừng leo núi lần này Quân Tiểu Nam lấy ra đã là loại dài nhất mà cô có thể tìm được, khoảng mấy trăm mét. Nhưng đoàn người cẩn thận đi xuống dưới hai mươi phút, đã đến cuối dây thừng vẫn chưa thể nhìn thấy đáy.
Bất đắc dĩ, mọi người chỉ có thể mạo hiểm treo giữa không trung, bám vào vách đá, cột dây thừng mới vào cuối đầu sợi dây cũ.
“Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới đến nơi?”
Quân Tiểu Nam đã cột xong hai sợi dây thừng lại với nhau, vừa giúp những người khác quan sát tình huống xung quanh, vừa hỏi Ma La bên cạnh.
Bên cạnh ngoại trừ một đoạn dây đằng khô héo chính là vách đá trơ trụi, nhưng vẫn nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, nói không chừng có thể xuất hiện một con rắn độc xám xịt bò đến đây.
Màu sắc vảy của loại rắn này gần như trùng khớp với dây đằng và núi đá xung quanh. Không cẩn thận bị cắn trúng một cái có thể mất mạng.
“Có lẽ, còn hơn nửa đường nữa.” Ma La quay đầu lại nhìn thoáng qua khu vực trống rỗng dưới chân, trả lời.
“Nhưng mà càng đi xuống dưới thì nhiệt độ sẽ càng cao, không còn khô ráo như vậy.”
Dã nhân bộ lạc Tiềm không chịu được rét lạnh hay khô hạn, tuy đã mặc quần áo và giày leo núi mà Quân Tiểu Nam cung cấp, nhưng vì phải thường xuyên hoạt động tay nên không thể mang bao tay quá dày.
Hiện tại, Ma La và mấy dã nhân trong đội nhỏ của hắn có cảm giác ngón tay đều sắp đông cứng.
Đoàn người chỉnh lại dây thừng, sau đó lại tiếp tục leo xuống.
Lại qua khoảng nửa giờ, chờ đến khi leo được một nửa sợi dây thừng thứ ba, rốt cuộc mọi người đã tới đáy vực.
Quân Tiểu Nam tháo đoạn dây thừng ở giữa eo ra, xem xét tình huống trong phạm vi nhỏ xung quanh.
Lọt vào tầm mắt cô đều là đại thụ to lớn che trời, cành cây giang rộng ra bốn phía.
Giương mắt nhìn lên, tầm mắt nếu không bị cành lá che mất thì sẽ bị sương mù bao phủ, rất khó nhìn thấy bầu trời hay vách đá phía trên.
Bọn họ phải dùng hai sợi dây thừng rưỡi mới đến được đáy vực. Ước tính một chút, chiều sâu của bồn địa rộng lớn này ít nhất phải 1000 mét.
Phần lớn núi đá xung quanh đều thẳng tắp, địa hình bồn địa dẫn đến việc hơi nước không thể bốc hơi, gió lạnh bên ngoài cũng không thể lùa vào.
Cứ như thế, khu vực bồn địa này đã hình thành một hệ sinh thái nhỏ.
Quân Tiểu Nam lấy nhiệt kế ra nhìn thử, âm 4 độ, so với trên vách núi, nhiệt độ không khí ở đây ít nhất cao hơn khoảng 10 độ.
Hít thở một chút, rõ ràng có thể cảm nhận được hơi ẩm đang mạnh mẽ xông vào mũi. Thời tiết lạnh lẽo còn ẩm ướt, sống lâu ở nơi này không bị bệnh phong thấp mới là lạ.
“Chúng ta ăn gì trước đã.”