Bây giờ đã hơn 1 giờ chiều, Quân Tiểu Nam không nghĩ đến lần này tới bộ lạc Bồn Địa lại mất nhiều thời gian như vậy nhưng bọn họ vẫn chưa gặp được người nào.
Xung quanh có rất nhiều nhánh cây rơi rụng, không bao lâu các đội viên đội hàng hải đã nhặt được khá nhiều cành cây mang về.
Nhưng nơi này có quá nhiều hơi nước, bật lửa nửa ngày cũng không thấy ngọn lửa bùng lên.
“Thôi, chúng ta không dựng nồi và bếp nữa, trực tiếp ăn bằng nồi tự sôi vậy.”
Quân Tiểu Nam nhìn thoáng qua những chiếc lá trên cành cây, khác hoàn toàn so với trạng thái cây cối bên trên vách núi, cây cối trên đó đã sớm trơ trụi.
Sau đó, một hàng hai mươi mấy người ngồi vây quanh một chỗ, trước mặt mỗi người đều đặt một cái nồi đang sôi ùng ục tỏa khói trắng.
“Trên này viết cái gì vậy?”
Đội nhỏ của Ma La cũng rất tò mò, nồi tự sôi này thật thần kỳ, không cần lửa vẫn có thể tự nóng lên. Vừa rồi hắn lén sờ thử một chút, còn bị phỏng tay nữa.
Tiếp xúc với nhóm người Quân Tiểu Nam đã lâu, Ma La biết đối phương hiểu biết về thứ được gọi là chữ viết.
Quân Tiểu Nam lần lượt giới thiệu với đối phương tên từng món ăn: “Của ta là món Mao Huyết Vượng, của ngươi là canh miến tiết vịt, cái kia là lẩu cay, bên phải là miến nghêu...”
“Ta biết dã nhân bộ lạc Tiềm các ngươi không thể ăn cay, nhưng mấy ngày nay có thể ăn thử một chút. Khí hậu ở khu vực bồn địa khá lạnh lẽo và ẩm ướt, ăn cay ra mồ hôi, cơ thể sẽ thoải mái hơn.”
Sau khi Ma La nghe xong cũng không trả lời.
Cái bột hồng hồng cay cay này có chỗ nào mà ngon cơ chứ, mỗi lần ăn đều khiến cổ họng hắn đau gần chết! Nhưng nhìn Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hàng hải vừa húp từng ngụm vừa hít hà trông rất ngon.
Hừ, chả lẽ dã nhân bộ lạc Tiềm bọn họ không thể ăn cay à!
Ma La vươn cánh tay, nhanh chóng vớt một miếng đậu hủ đỏ như máu từ trong chén của Quân Tiểu Nam lên cho vào trong miệng nếm thử.
“Món này của ngươi cũng không tệ lắm, không cay.”
Gần đây mười mấy dã nhân bộ lạc Tiềm đều đã học được cách dùng đũa. Mặc dù sử dụng không quá thuần thục nhưng vẫn đủ để “Nam khẩu đoạt thực”.*
(*)Câu gốc là hổ khẩu đoạt thực: đoạt thức ăn từ miệng hổ nhưng đổi thành Nam để chỉ Quân Tiểu Nam.
Đôi đũa của Quân Tiểu Nam khẽ dừng lại, sau đó liền tiếp tục ăn.
Thôi không sao! Thiếu một miếng thì cô vẫn no, cứ mặc kệ đi.
Thời điểm mọi người ăn trưa xong, dọn dẹp xung quanh gọn gàng thì cũng đã 2 giờ chiều.
Vừa rồi Ma La nói với Quân Tiểu Nam, ở bộ lạc Bồn Địa có rất nhiều sâu nhỏ.
Trước kia lúc bọn họ đến đây, dã nhân bộ lạc Bồn Địa sẽ bôi chất lỏng làm từ thảo dược gì đó lên người bọn họ. Nhưng không ngờ lần này không có ai đến đón bọn họ, mọi người chỉ có thể đi đường cẩn thận một chút.
Do đó hiện tại, một đội ngũ hai mươi mấy người, ai nấy đều buộc cổ tay áo và ống quần thật chặt, trong tay cầm lưỡi liềm vừa đẩy đám cỏ dại cao bằng nửa người trước mặt vừa tiến lên phía trước.
Đám người Ma La dựa theo kí ức dần dần sờ soạng tiến lên trước.
Hơn mười phút sau, đột nhiên.
“A!!”
“Đây là cái gì?”
Một đội viện đội hàng hải đi đằng trước sợ đến mức ngã xuống đất.
Quân Tiểu Nam nhanh chóng chạy lên phía trước kiểm tra cũng rất hoảng sợ!
Cô xin gửi một cái hôn an ủi đến A Mỗ, con rết to bằng cánh tay của dã nhân, hai bên cơ thể có nhiều chân đến nỗi đếm không hết, rậm rạp chằng chịt di chuyển theo nhiều hướng khác nhau.
Vỏ của con rết to lớn này đen đen hồng hồng bóng lưỡng, còn có ba con mắt to trên đỉnh đầu!
Quân Tiểu Nam cảm thấy da gà nổi đầy người, cô vừa định chém đứt nó bằng lưỡi liềm trong tay nhưng lại bị Ma La ngăn cản.
“Đừng đừng đừng, phải lưu lại cơ thể nó lành lặn!”
“Cái này có thể dùng để trao đổi hàng hoá với bộ lạc Bồn Địa, bọn họ rất thích ăn thứ này, hình như có thể trị bệnh gì đó... Ta cũng không nhớ rõ.”
Ma La tìm một cây gỗ nhỏ tiến lên, chờ đúng thời cơ từ phía sau dùng sức gõ vào đốt thứ ba trên cổ con rết, nguy hiểm lập tức được giải trừ.
Sau đó không biết con rết lớn này đã chết hay chưa, Mục Phương cũng tiến lên giúp đỡ, dùng gậy gỗ xuyên qua toàn thân con rết từ trước ra sau.
Trong lúc bọn họ hành động, chân của con rết thỉnh thoảng sẽ cử động, Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hàng hải đến từ thị trấn phía Tây đứng ở xung quanh lại một lần nữa đỡ thân cây nôn mửa.
Sau khi hoàn tất mọi việc, Ma La cầm nó trong tay, giống như tranh công đưa cho Quân Tiểu Nam.
“Đừng đừng đừng, tha cho ta đi! Thật là đáng sợ!” Quân Tiểu Nam điên cuồng lắc đầu xua tay.
“Các ngươi thật may mắn, từ trước đến giờ mỗi lần bọn ta đến đây chưa từng gặp được con nào có cái đầu lớn như vậy.”
“Cái này rất tốt, dã nhân bộ lạc Bồn Địa nhất định sẽ lấy!”
Trong lòng Quân Tiểu Nam âm thầm lên tiếng, may mắn này cho ngươi hết đấy!
Nhưng nó có lợi cho việc ngoại giao, nên cô vẫn cố nén cơn buồn nôn, quay đầu phân phó các đội viên đội hàng hải xung quanh.
“Nếu mọi người còn nhìn thấy… loại sâu thế này thì dựa theo cách của Ma La, thu thập rồi mang theo.”
Sau khi vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam liền có chút không đành lòng, cảm thấy bản thân thật sự là một vị boss cực kỳ tàn ác, nên đã phát cho mỗi người một đôi găng tay thật dày.
Sau đó, gần như cả buổi chiều, trong đội ngũ thỉnh thoảng sẽ truyền đến đủ loại tiếng la hét.
“A a a a lại là cái thứ này!”
“Ai nha!”
“Tránh ra!!”
Quân Tiểu Nam cảm thấy bản thân làm lãnh đạo khi có khó khăn cần phải tiến lên phía trước, thường xuyên bỏ qua nỗi sợ trong lòng rồi tự mình đứng ra giải quyết.
“Để cho ta!”
Các đội viên đội hàng hải cảm động đến rối tinh rối mù: Thánh Nữ thật tốt! Thánh Nữ thật dũng cảm! Thánh Nữ thật lợi hại!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tiểu Nam trắng bệch: Chút lòng thành thôi, không có gì, ọe...
Trải qua gian nan hiểm trở, cuối cùng đoàn người cũng chạy đến ngọn núi mà Ma La quen thuộc.
Nói là ngọn núi nhưng kỳ thật cũng không quá cao, ít nhất không thể so sánh với những dãy núi liên tiếp nhau ở khu vực phía Tây.
Ma La chỉ vào phương xa, nói: “Chắc là nơi đó, ta nhớ rõ trong bộ lạc Bồn Địa, có một tộc đàn sống ở sơn động ngay tại chân núi phía trước.”