Cuối cùng đoàn người cũng ra khỏi rừng rậm, trong tay mỗi người đều cầm ít nhất hai xiên con, đi đến chỗ sơn động.
“Thuật Tư thúc! Thuật Tư thúc! Ta là Ma La đến từ bộ lạc Tiềm!”
Ma La dẫn theo mấy dã nhân bộ lạc Tiềm lên trước, dần dần tiến vào bên trong sơn động.
Không bao lâu, có mấy dã nhân mặc da thú dày nặng từ bên trong sơn động chạy ra ngoài.
“Các ngươi là ai? Tại sao lại đến chỗ của bọn ta?”
Mấy dã nhân tay cầm trường mâu bén nhọn và đuốc, hung thần ác sát lớn tiếng hỏi.
“Ta… ta là Ma La đến từ bộ lạc Tiềm, mỗi năm đều sẽ đến đây đổi dược liệu, chúng ta tới tìm Thuật Tư thúc.”
Ma La vừa rời bờ biển vốn dĩ có chút không thích ứng, còn bị dã nhân bộ lạc Bồn Địa hung ác hét lớn như vậy, thiếu chút nữa bị dọa đến lảo đảo.
Ma La: May mắn còn chưa ngã xuống, không thể làm mất danh dự của dũng sĩ đại dương!
Những dã nhân nghe thấy giọng nói khàn khàn của Ma La cũng thả lỏng một chút, đây đúng thật là âm thanh của dã nhân bộ lạc Tiềm.
Bọn họ đưa ngọn đuốc lên phía trước, dường như cảm thấy đối phương có chút quen mắt.
Lại nhìn thấy hai mươi mấy người phía sau tuy trang phục rất kỳ quái, nhưng trong tay cũng không có giáo mác, liền trả lời: “Các ngươi chờ một chút.”
Có hai dã nhân ở lại trông coi đoàn người Quân Tiểu Nam, còn một người quay về sơn động báo tin.
Không bao lâu sau, có một dã nhân giống đực trong độ tuổi trung niên đi ra từ sơn động, còn dẫn theo một đám nhãi con cường tráng ở phía sau.
“Ma La, sao các ngươi lại đến đây vào lúc này?”
“Thuật Tư thúc, đây là dã nhân đến từ thị trấn phía Tây, bọn họ muốn trao đổi một ít dược liệu với các ngươi nên ta mới dẫn bọn họ tới đây.”
Rốt cuộc đã nhìn thấy Thuật Tư, Ma La nhanh chóng giải thích rõ ràng với đối phương.
Dã nhân bộ lạc Bồn Địa cực kỳ cảnh giác với những bộ lạc bên ngoài, nếu không nhanh chóng giải thích rõ ràng có khi bọn họ sẽ bắt đầu công kích.
Thuật Tư cau mày, cũng không bởi vì nhìn thấy dã nhân bộ lạc Tiềm quen thuộc mà thay đổi thái độ.
“Lúc này, dây đằng đều đã khô héo hết, sao các ngươi có thể xuống đây?”
Quân Tiểu Nam: Ồ, ra là mỗi năm cứ vào mùa đông thì mấy cái dây đằng kia đều sẽ khô héo!
“Bọn ta dùng dây thừng để đi xuống.”
Quân Tiểu Nam lấy một sợi dây thừng ra đưa cho đối phương.
Không thể không nói, cái thân thể ấu tể 22 tuổi này của cô, đúng là rất hù người.
Thuật Tư di chuyển ngọn đuốc, dưới sự chiếu sáng của ánh lửa nhìn thấy một tiểu ấu tể giống cái còn chưa thành niên, lập tức duỗi tay nhận lấy.
Hắn chưa từng nhìn thấy dây thừng, còn tưởng rằng chỉ là một sợi dây được làm bằng cỏ khô. Kết quả tay có dùng sức kéo thế nào dây thừng cũng không đứt!
“A?”
“Hai người các ngươi, cùng nhau kéo thử xem.”
Thuật Tư bảo hai tộc nhân cường tráng thử xem độ chắc chắn của dây thừng, kết quả hai nhãi con cường tráng đó mệt đến mức đầu chảy đầy mồ hôi cũng không thể kéo đứt.
“Các ngươi muốn loại dược liệu gì?”
Thuật Tư cũng không nói thêm cái gì, trả lại dây thừng cho Quân Tiểu Nam liền trực tiếp hỏi.
“Muốn... Muốn... Các ngươi có những loại dược liệu gì?”
Quân Tiểu Nam sờ đầu, vốn dĩ muốn trao đổi dược liệu cũng chỉ là cái cớ mà thôi, nên cô lập tức bị hỏi đến ngây ngốc.
Mắt thấy lông mày Thuật Tư càng ngày càng nhíu chặt, Quân Tiểu Nam nhanh chóng đưa mấy con rết lớn trong tay ra, thể hiện thành ý.
“Bọn ta bắt được mấy con rết, có thể dùng nó để trao đổi đồ vật với các ngươi.”
Theo lời nói của Quân Tiểu Nam, các đội viên đội hàng hải xung quanh cũng nhanh chóng đặt mấy con rết trong tay xuống đất.
Nhìn thấy chất lượng của những con rết này, Thuật Tư thật sự có chút động tâm.
Loại trùng nhiều chân có kích thước thế này rất khó tìm, chỉ khi mùa đông mới ra ngoài. Thế nhưng mùa đông thời tiết lạnh lẽo, dã nhân bộ lạc Bồn Địa hiếm khi ra ngoài bắt rết, nếu cơ thể bị đông cứng lại gặp phải dã thú sẽ dễ dàng bị giết chết.
“Bọn ta có rất nhiều dược liệu, có thể trị bệnh ở chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này, đau chỗ nào thì ngươi cứ nói.”
Thuật Tư dùng tay chỉ vào đầu, eo, còn có mấy bộ vị ở đầu gối, đồng thời lên tiếng giải thích.
Quân Tiểu Nam thầm nghĩ, đúng là có rất nhiều loại.
“Vậy... Ta lấy mỗi loại một ít.”
“Yên tâm, nếu mấy con rết này không đủ, bọn ta còn có rất nhiều thứ khác.” Phát hiện ánh sáng trong mắt đối phương, Nam bán hàng nhanh chóng online.
“Nhìn loại áo khoác trên người ta này, vừa đẹp vừa dày, mặc ra ngoài lúc tuyết rơi dày cũng không thành vấn đề!”
“Còn có đôi giày trên chân, đế giày vừa mềm mại lại vừa ấm áp, lão dã nhân hay tiểu ấu tể đều có thể mang.”
“Gạo, bột mì, kẹo… các ngươi cần gì bọn ta đều có thể cung cấp.”
Cô nói dối nhiều như vậy, Ma La cũng nhanh chóng bắt chước làm kẻ lừa gạt.
“Là thật đó Thuật Tư thúc, nếu không ta cũng không dẫn bọn họ đến đây. Bộ lạc Tiềm bọn ta đã dùng cá khô trao đổi rất nhiều hàng hoá thế này, thật sự có công dụng giữ ấm rất tốt.”
Lúc này Thuật Tư nghiêm túc suy nghĩ trong chốc lát, mới trả lời Quân Tiểu Nam.
“Hàng hoá của các ngươi để ở đâu? Lát nữa ta có thể để các tộc nhân ra trao đổi.”
“Hàng hóa đều được đặt ở cửa động, bọn ta ra bên ngoài chờ trước, không cần vội, không cần vội.”
Tạm thời đã đạt được thỏa thuận mua bán, Quân Tiểu Nam nhanh chóng dẫn các đội viên đội hàng hải ra khỏi sơn động. Sau đó tranh thủ thời gian trước khi Thuật Tư dẫn người đến, cô bèn từ bên trong không gian toà nhà tiếp viện lấy ra số hàng hóa để lát nữa trao đổi.
Đủ loại mặt hàng hiện đại, rực rỡ muôn màu muôn vẻ trải đầy đất.
Đại khái qua khoảng nửa giờ, khoảng ba bốn trăm dã nhân bộ lạc Bồn Địa từ bên trong sơn động đi ra.
Sau đó các đội viên đội hàng hải phải trở thành người bán hàng tạm thời. Bọn họ nhận được mệnh lệnh của Quân Tiểu Nam, không cần quan tâm là loại dược liệu gì, chỉ cần đổi hết là được.
Một lão A Mỗ đến từ bộ tộc Thuật thuộc bộ lạc Bồn Địa chống gậy gỗ hỏi: “Cái này là cái gì? Sao lại có đến mấy lớp?”
“Cái này là áo khoác dù, trong ngoài có ba lớp, nếu lớp bên trong dơ có thể rửa sạch, thời tiết nóng nực thì có thể chỉ mặc lớp bên ngoài, blah blah...”
Lão A Mỗ: “Đổi như thế nào, hai cây nhân sâm được không?”
“Có thể có thể, làm phiền A Mỗ nói qua một chút về cách sử dụng và hiệu quả trị bệnh của loại dược liệu này.”
Đội viên đội hàng hải vừa bán hàng vừa nghe lão A Mỗ nói về phương pháp xử lý dược liệu và công dụng, đồng thời cầm bút chì ghi chép vào quyển sổ nhỏ.
Không chỉ ghi chép lại thông tin của những loại thảo dược này mà còn vẽ một bức tranh để đối chiếu, tránh nhận sai.
Sau đó cẩn thận đem hai cây dược liệu cất vào túi nilon trong suốt, còn viết nhãn tên lên trên.
Nhóm đội viên nhìn thấy lão A Mỗ lạnh đến mức không ngừng chà xát hai cánh tay, còn nhiệt tình giúp đối phương mặc áo khoác mới mua vào, sau đó cẩn thận hướng dẫn cách sử dụng khóa kéo.
Lão A Mỗ mặc áo khoác lên người, lập tức cảm thấy không còn lạnh lẽo, nhìn dã nhân giống đực trẻ tuổi trước mặt nhiệt tình, lão A Mỗ liền vui vẻ, lại quay về sơn động lấy thêm vài cọng thảo dược ra. Không chỉ mua thêm quần thể thao làm bằng nhung mặc cùng với áo khoác, mà còn mua thêm đôi giày lông mềm như bông.
Sau khi thay bộ trang phục này, quả thật thắt lưng không mỏi, chân cũng không đau; bà trực tiếp ném gậy gỗ trong tay quay sang tám chuyện với hội chị em cao tuổi trong tộc.