Các đội viên đội hàng hải đều đã trải qua lễ rửa tội với nhóm giống cái bán hàng trong trung tâm mua sắm ở thị trấn phía Tây, cả nhóm đều biết ăn nói nên nguồn tiêu thụ rất nhanh đã mở rộng khắp bộ tộc Thuật.
Nhóm đội viên đội hàng hải: Hừ, bọn ta cũng từng coi việc mua sắm như ánh trăng sáng, chuyện tốt như vậy đương nhiên phải chia sẻ với mọi người xung quanh!
Quân Tiểu Nam thấy sắc trời đã dần tối, bây giờ chắc là không kịp leo lên vách núi, đành ở lại chỗ này một đêm, tay phải cô sờ cặp sách nhỏ, từ bên trong lấy ra một cái pháo hoa.
Bật lửa lên, cánh tay hướng lên bầu trời.
“Vèo ~ Bùm!”
Pháo hoa rất nhanh đã nổ tung trên bầu trời.
Đây là tín hiệu mà Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hàng hải trên vách núi đã ước định trước. Nếu bọn họ không kịp quay về thì sẽ dùng cách này để thông báo với đối phương.
Mặc dù âm thanh trao đổi mua bán ở cửa sơn động rất ồn ào nhốn nháo, nhưng động tác này của Quân Tiểu Nam vẫn khiến cho Thuật Tư chú ý.
“Ngươi đang làm gì?” Thuật Tư nghiêm mặt đi đến hỏi Quân Tiểu Nam.
“Thông báo cho những người bạn của ta đang ở trên vách núi.” Quân Tiểu Nam thoải mái hào phóng đáp lại đối phương, sau đó cười ha ha.
Thuật Tư suy nghĩ trong chốc lát, chỉ có vài người thế này đi đến bộ lạc Bồn Địa bọn họ, nên trên vách núi vẫn còn người ở lại cũng khá hợp lý.
“Đừng có giở trò, dã nhân bộ tộc Thuật bọn ta cũng không phải dễ chọc.”
“Ha ha ta biết, biết mà, ha ha.” Quân Tiểu Nam cợt nhả, mặc kệ Thuật Tư luôn bày ra gương mặt lạnh như tiền cũng không tức giận.
Thuật Tư không còn cách nào, đành nghiêm mặt rời đi.
Hiện tại đã đến giờ cơm chiều, đoàn người Quân Tiểu Nam không tìm thấy củi đốt cũng không có thời gian dựng bệ bếp, nên đành phải ăn cơm tự sôi thêm một lần nữa.
Không giống với buổi trưa, lần này lấy ra không phải các loại lẩu, mì bún mà đều là cơm.
Cơm thịt heo thái sợi xào, cơm sườn heo kho tàu, cơm thịt bò hầm khoai tây… Nhiều hộp cơm đang tỏa khói trắng đều được đặt đầy đất.
“Các đội viên, mọi người thay phiên nhau đến lấy cơm chiều!”
Quân Tiểu Nam bảo các đội viên nhà mình đến lấy cơm, còn phát cho mỗi người một chén canh chua cay nóng hổi.
Loại canh chua cay này đã được nén lại sau đó dùng nước nóng trong làm tan ra, hương vị không ngon bằng món canh tự nấu, nhưng giữa thời tiết lạnh giá thế này mà húp một ngụm canh nóng hổi vẫn rất sảng khoái.
Rắc thêm loại gia vị như tiêu lên, vị cay nồng nồng, quan trọng nhất là mùi hương sẽ bay xa.
Đến lượt Ma La và các đội viên đội hàng hải khác nghỉ ngơi, bọn họ ngồi trong sơn động ăn hết đĩa cơm và bát canh.
Không bao lâu sau liền có dã nhân bộ tộc Thuật đến dò hỏi.
“Ai, Ma La, các ngươi đang ăn món gì vậy? Mùi hương của nó lạ quá!”
“Cái này sao, là của bọn họ đưa.” Ma La vươn cánh tay dài chỉ về phía đội viên đội hàng hải xung quanh.
“A thúc, cái này là cơm hộp tự sôi còn cái này là canh chua cay, bọn ta có bán, ở ngay bên kia.”
Đội viên đó nuốt thịt bò trong miệng xuống, chỉ vào chỗ vắng vẻ duy nhất giữa nhóm dã nhân đang chen chúc.
“À, à, ở nơi đó sao, cho ta hai cái!”
“Ta muốn ba cái!”
“Ta muốn một miếng thịt hồng hồng sợi sợi này!”
Nhất thời, thức ăn mỹ vị đã vượt qua quần áo giữ ấm thần kỳ, thành món hàng được yêu thích của dã nhân bộ tộc Thuật.
“Nước canh này còn có vị khác nữa, rau chân vịt, trứng gà, nấm và rau tươi...”
“Nhưng khi uống phải cho vào nước ấm rồi chờ một lát, tức là dùng cái nồi này đun nước.”
“Nồi ở chỗ này, giá cả cực kỳ phải chăng.”
Quân Tiểu Nam đã nhận ra những dã nhân ở bộ lạc Bồn Địa đúng thật là cực kỳ cảnh giác với những dã nhân bên ngoài. Nhưng nếu vật phẩm trao đổi dùng tốt, đối phương sẽ không quỵt nợ hay khi dễ người khác, vẫn có thể chung sống hoà thuận.
Tuy nhiên nghe Ma La nói, ở khu vực bồn địa này vẫn còn rất nhiều những sơn động lớn bé giống với nơi bộ tộc Thuật đang cư trú. Nhưng cụ thể có bao nhiêu, thì với một dã nhân chưa từng học toán như Ma La không thể nói rõ.
Nếu để Quân Tiểu Nam và các đội viên đội hàng hải đi đến từng nơi làm quen thì hiệu suất sẽ rất thấp. Vì vậy, Quân Tiểu Nam liền đánh chủ ý lên người Thuật Tư.
“Thủ lĩnh Thuật Tư, hàng hoá của chúng ta rất thực tế, đúng không?” Nhóc Nam cười hì hì nói chuyện với lão a thúc.
Bình thường Thuật Tư rất ít khi nói cười, chỉ nhìn chằm chằm Quân Tiểu Nam.
“Là thế này, bọn ta cần rất nhiều thảo dược.”
“Bọn ta đến từ bộ lạc phía Tây, ở đó có rất nhiều dã nhân, nếu chỉ có số dược liệu của bộ tộc Thuật thì không thể cung cấp đủ số lượng. Do đó ta nghĩ, không biết bộ tộc Thuật có thể liên hệ với những bộ tộc khác trong bộ lạc Bồn Địa hay không, sau đó thu gom các loại thảo dược mà tộc nhân thu thập được.”
Thuật Tư mặt không đổi sắc, nhưng thật ra trong đầu đang nhanh chóng suy nghĩ.
Nhóm dã nhân ở thị trấn phía Tây này đúng thật đã mang đến nhiều món đồ có tác dụng rất lớn.
Quần áo và giày có khả năng giữ ấm và chịu được ma sát hơn cả da thú. Có những thứ này, vào mùa đông, bọn họ cũng có thể ra ngoài thu thập thức ăn hay săn thú.
Nếu vậy thuận tay đào vài cây thảo dược cũng không thành vấn đề.
Chỉ là thị trấn phía Tây này, sao trước nay hắn chưa từng nghe nói đến?
Tuy rằng dã nhân bộ lạc phía Tây đã lâu không qua lại với bộ lạc Bồn Địa bọn họ ở phía Đông Bắc; nhưng nghe dã nhân bộ lạc Phàn nói, không phải khu vực phía Tây rất khó khăn hay sao?
Chỉ là những chuyện mà hắn nghe được đôi khi sẽ có chút khác biệt so với tình huống thực tế.
Thế nhưng, dù mấy thứ mới lạ này từ đâu đến thì dã nhân bộ tộc Thuật bọn họ cũng không thể làm không công.
Vì thế Thuật Tư trực tiếp hỏi Quân Tiểu Nam.
“Chỗ tốt?”
Quân Tiểu Nam thấy đối phương suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nghẹn ra một câu có tiến triển, lập tức thuận theo lên tiếng.
“Cùng một món hàng, nếu bọn ta thu hai cây thảo dược ở bộ tộc khác thì khi đến bộ tộc Thuật chỉ cần một cây thôi, được chứ?”
Điều này về cơ bản đồng nghĩa với việc giảm giá 50%. Tương đương với việc dã nhân bộ tộc Thuật chỉ cần dùng một nửa số thảo dược là có thể đổi lấy món hàng tương tự.
Nhượng bộ có sự chênh lệch lớn như thế, khiến Thuật Tư phấn khởi trong lòng.
Giữa những bộ tộc trong bộ lạc Bồn Địa, cũng có sự cạnh tranh.
Dù gì diện tích nơi bọn họ sinh sống cũng có hạn, bởi vì các vách đá cao xung quanh nên rất khó để mở rộng lãnh địa.
Giữa những bộ tộc với nhau, dù là các phương diện như nguồn nước, đàn thú, trái cây, thảo dược… tất cả đều có sự cạnh tranh. Nhưng nếu đồng ý với đề nghị của tiểu dã nhân này, tương đương với việc cuộc sống của dã nhân bộ tộc Thuật sẽ nhẹ nhàng gấp đôi những bộ tộc khác.
Bộ tộc Thuật bọn họ đại khái có thể dùng những thứ đó để tiết kiệm tinh lực, cố gắng tìm kiếm nhiều tài nguyên sinh tồn khác.
Ví dụ như, vùng đất có diện tích bao la trên vách núi.
Thuật Tư lại lần nữa lên tiếng: “Thứ gọi là dây thừng của các ngươi chỉ có thể trao đổi với bộ tộc Thuật bọn ta, không thể trao đổi với những bộ tộc khác.”