Con đường từ vùng ven biển phía Tây của lục địa xanh đến thị trấn phía Tây, đã sớm được tu sửa thành con đường bằng phẳng.
Mặc dù không có nhựa đường hay vật liệu chuyên dụng nhưng vẫn có thể đầm đất bằng một số công cụ có sẵn trước.
Sau khi san bằng đường xá, mấy chiếc xe điện cũ chạy bằng năng lượng mặt trời lại có đất dụng võ.
Quân Tiểu Nam trực tiếp vung tay lên, lấy ra hai mươi chiếc xe có phong cách hiện đại và kiểu dáng đẹp nhất.
Có loại màu xanh biếc phản quang, sắc hồng bắt mắt, màu tím rực rỡ quý phái, tóm lại bất kỳ màu nào cũng hấp dẫn ánh mắt của mọi người mà không phải loại xe màu sắc đơn điệu cũ kỹ.
“Những thứ đó... Lại là cái gì?!” Ma La và mười mấy dã nhân bộ lạc Tiềm thuộc phân đội bắt cá trợn tròn mắt.
Bọn họ đi lên phía trước sờ trái ngó phải, từ đầu đến chân đều thể hiện rằng bản thân không nhịn được rất thèm muốn.
Các đội viên đội hàng hải kiêu ngạo ưỡn thẳng ngực: Xe điện dành cho người cao tuổi ~ Chưa từng nhìn thấy đúng không?
“Món đồ này cần bao nhiêu cá khô?” Hiện tại trong đầu Ma La vẫn chưa hiểu rõ cách sử dụng tiền tệ. Nhưng mỗi khi hắn nhìn thấy thứ gì mới mẻ, đều theo bản năng sẽ dùng cá khô để tính toán.
“Cũng không bao nhiêu, nếu dựa theo nhóm dã nhân bộ lạc Tiềm đã đến đây vào thời gian trước, thì với mức lương hiện tại, khoảng sau tám chín ngày là có thể mua được.”
“Chờ đến khi bọn họ tốt nghiệp trung học thì chỉ cần tiền lương một ngày là có thể mua đến tay.”
“Đi thôi, ta dẫn ngươi đi một vòng.”
Lâu rồi chưa lái xe, Quân Tiểu Nam đã sớm ngứa tay.
Thật ra lúc ở Lam Tinh, cô luôn thích lái chiếc xe mui trần nhỏ của mình đi dạo cùng với Cố Diễn.
Mỗi khi đến kì nghỉ dài ngày giữa các học kỳ, hai người luôn thích đi thành phố này tham quan lại đến tới thành phố kia dạo chơi, thưởng thức đồ ăn ngon và ngắm phong cảnh khắp nơi.
Tuy nhiên sau lần cãi nhau cuối cùng, đã lâu rồi cô và Cố Diễn chưa nói chuyện với nhau.
“Cạch!”
Lần đầu tiên Ma La đóng cửa xe nên không dám dùng sức, sợ sẽ làm hỏng, điều này khiến cửa xe vẫn chưa được đóng chặt. Sau đó phải dùng sức kéo, mới có thể đóng chặt cửa xe.
Bất quá tiếng vang đột ngột này đã kéo Quân Tiểu Nam quay lại hiện thực.
“Phải thắt dây an toàn, nếu không lát nữa đi đường xóc nảy sẽ rất dễ bị va đập.”
Quân Tiểu Nam làm mẫu cách thắt dây an toàn chính xác cho Ma La làm theo, sau đó dẫn theo một đoàn xe phong cách độc đáo kéo gió chạy thẳng theo con đường đất vào thành.
Đường xá bằng phẳng, khiến tâm tình con người cũng cực kỳ thoải mái.
Đêm qua vừa có một trận tuyết rơi, hai bên đường đều là một mảnh trắng xóa.
Bất quá tuyết đọng trên đường lớn sớm đã được các đội viên đội hộ vệ quét dọn sạch sẽ, nên không lo lắng đường đi trơn trượt.
Ma La sinh sống ở bộ lạc Tiềm, chỉ cần thời tiết chuyển lạnh một chút, bọn họ đã tiến vào bên trong sơn động nghỉ đông, không thể nhìn thấy phong cảnh như ở khu vực phía Tây - cảnh tượng trời đất đều hòa cùng một sắc màu.
Quân Tiểu Nam nghiêng đầu nhìn thấy Ma La đang ngắm phong cảnh qua ống nhòm, cô lại muốn chơi xấu. Cô đột nhiên giẫm chân ga, chiếc xe điện dành người cao tuổi “Vèo” một cái liền lao vút đi.
Chị đây chính là muốn biến chiếc xe an toàn mà mấy ông bà thường lái đi mua thức ăn thành một chiếc xe thể thao.
“A a a!!!” Quả nhiên Ma La phát ra tiếng hét như heo bị thọc tiết.
“Ha ha ha...”
Quân Tiểu Nam không hề che giấu sự hài lòng đối với phản ứng của Ma La.
Đoàn xe phía sau, tài xế đều là các đội viên đội hàng hải, mười mấy dã nhân bộ lạc Tiềm ngồi ở ghế phụ hoặc là ghế sau.
“Tại sao Ma La bọn họ đột nhiên lại chạy nhanh như vậy? Chúng ta sắp theo không kịp rồi!” Trong chiếc xe thứ hai bám sát theo sau Quân Tiểu Nam, người ngồi ở ghế phụ chính là Mục Phương. Hắn có chút khó hiểu quay sang đi hỏi đội viên đội hàng hải đang lái xe.
Từ khi sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên Mục Phương đến vùng đất phía Tây đại lục. Trong hoàn cảnh xa lạ, lại không được ngồi chung một chiếc xe với đội trưởng Ma La, nên hắn có hơi khẩn trương.
“Chắc là Thánh Nữ có chuyện gì cần phải quay về gấp. Không sao đâu, nếu Thánh Nữ không phát ra mệnh lệnh thì chúng ta cứ chạy về như tốc độ bình thường là được.”
Nghe đội viên đội hàng hải đang lái xe giải thích rõ ràng, Mục Phương cẩn thận gật đầu.
Nếu có chuyện lớn cần xử lý, hắn cũng không thể vì khẩn trương mà muốn ở cạnh Ma La, như vậy sẽ kéo chân của mọi người.
Đoàn người lái xe không bao lâu liền có thể nhìn thấy bên ngoài thị trấn phía Tây, bức tường thành cao lớn quen thuộc khiến các dã nhân cảm thấy yên tâm.
Trước đó, Quân Tiểu Nam vì muốn trêu chọc Ma La nên đã lái xe rất nhanh. Chờ đến khi những chiếc xe còn lại đến nơi thì cô đã mang Ma La chạy một vòng bên ngoài thị trấn phía Tây.
Các đội viên đội hộ vệ đang đứng gác trên tường thành, xuyên qua ống nhòm nhìn thấy Quân Tiểu Nam phất tay, cũng vô cùng kích động và hưng phấn.
“Mau lên! Nhanh chóng mở cổng thành ra!”
Ầm ầm ầm! Cửa gỗ to lớn nặng nề được kéo lên, Quân Tiểu Nam cùng đoàn xe tiến vào thành.
Sau khi xưởng sắt thép nghiên cứu ra thép, bốn cổng gỗ lớn bên ngoài thị trấn lại được gia cố thêm lần nữa.
Tổng thể vẫn là cổng gỗ ban đầu, nhưng bên ngoài được bọc một tầng thép dày và đinh sắt lớn, hiện tại đã gần như là đao thương bất nhập theo đúng nghĩa đen.
Sau khi vào thị trấn, con đường càng thêm bằng phẳng.
Nhưng lúc này Ma La không thể chịu nổi nữa.
“Mau... Mau dừng lại... Ta muốn nôn...”
Quân Tiểu Nam nhanh chóng dừng xe bên đường, mở cửa xe ra để đối phương giải quyết vấn đề sinh lý.
Nhóc Nam: “Ma La, ngươi không...”
Ma La: “Ọe...”
Quân Tiểu Nam theo bản năng che mũi lại: Xem ra là có chuyện rồi... Đùa hơi lố...
Đoàn xe phía sau vừa theo kịp định xuống xe xem xét tình hình, nhưng Quân Tiểu Nam hạ lệnh, để bọn họ về nghỉ ngơi trước.
Mục Phương có chút lo lắng cho đội trưởng, liền hỏi người lái xe bên cạnh.
“Xảy ra chuyện gì thế, sao lại nôn ra?”
Người lái xe thoải mái đáp: “Không sao, chỉ là say xe bình thường thôi, quen rồi thì ổn thôi.”
Mục Phương cũng thở phào nhẹ nhõm, lại gật đầu lần nữa, thì ra đó chỉ là chuyện bình thường.
Sau đó trong lòng lại không nhịn được dâng lên một cảm giác vượt trội. Nhìn xem, đội trưởng còn bị say xe, hắn lại không có chuyện gì, hắn thật lợi hại.
Ma La đỡ tường: Hai ta đổi xe thử xem...