Sau khi Quân Tiểu Nam đến trung tâm thị trấn, cô không lập tức quay về nhà mà dẫn mười mấy dã nhân bộ lạc Tiềm đến toà nhà văn phòng đăng ký hộ khẩu, đồng thời phát cho mỗi người bảng tên chứng minh thân phận.
“Đây là bảng tên chứng nhận thân phận của mọi người, ai ai cũng có, lúc nào cũng phải mang theo thứ này bên người.”
Quân Tiểu Nam kéo sợi dây bằng kim loại trên cổ cô lên, ý bảo mọi người mang vào cổ.
“Bất kể là đến trường học nghe giảng, đến thư viện hay những nơi khác thì chỉ bảng tên chứng minh thân phận này là chứng từ duy nhất hợp lệ.”
“Chẳng may làm mất, phải đến bộ phận sinh hoạt báo cáo mất giấy tờ, sau đó làm lại. Nếu không lỡ như có dã nhân nào đó nhặt được chứng minh thư của các ngươi, cầm đi làm chuyện xấu thì người chịu phạt là các ngươi.”
Nghe thấy sau khi người khác làm chuyện xấu sẽ trút hết tội lỗi lên đầu mình, nhóm người của bộ lạc Tiềm đều cẩn thận đeo vòng cổ này lên, quyết định có đánh chết cũng không tháo xuống.
Đoàn người của Ma La không giống với 500 dã nhân bộ lạc Tiềm trước đó ngồi thuyền đến thị trấn phía Tây. 500 dã nhân kia của bộ lạc Tiềm đã xác định sẽ gia nhập đội hàng hải, làm hải quân dự bị, được thị trấn phía Tây thuê dài hạn. Hiện giờ những người đó đang tham gia lớp học xoá mù chữ.
Nhưng phân đội nhỏ này của Ma La xem như là người dẫn đường cho Quân Tiểu Nam đến bộ lạc Bồn Địa, cũng mang thân phận như sứ giả của bộ lạc Tiềm đến tham quan thị trấn phía Tây.
Quân Tiểu Nam cũng không biết thật ra lão thủ lĩnh bộ lạc Tiềm muốn đứa con út của mình đến thị trấn phía Tây học tập nhiều kiến thức tiên tiến hơn.
Cô cũng không tiện mở miệng hỏi xem phân đội nhỏ của Ma La ở đến lúc nào, vì như vậy nghe giống như đang đuổi khách.
Do đó trong lòng Quân Tiểu Nam cũng không xác định đoàn người này sẽ ở thị trấn phía Tây bao lâu.
Đối với việc sắp xếp chỗ ở cho đoàn người Ma La, Quân Tiểu Nam chỉ có thể thử thăm dò.
“500 dã nhân dự bị thuộc đội hàng hải đến từ bộ lạc Tiềm trước đó đã được sắp xếp chỗ ở xong xuôi.”
“Người đến làm việc ở thị trấn phía Tây sẽ nhận được một số phúc lợi của Ủy ban nhân dân thị trấn, trong đó cũng bao gồm phòng ở.”
“Ma La, các ngươi muốn ở chung với 500 đội viên dự bị đó hay là muốn ở riêng?”
“Yên tâm, thị trấn phía Tây bọn ta rất giàu có, ngươi lựa chọn cái nào cũng được.”
Ma La quay đầu lại thì thầm thảo luận với đám người Mục Phương nửa ngày, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Có thể giúp bọn ta sắp xếp phòng ở xung quanh nơi các tộc nhân bộ lạc Tiềm sinh sống hay không?”
Quân Tiểu Nam gật đầu, chuyện này không thành vấn đề, chắc hẳn còn rất nhiều phòng trống.
“Chẳng qua ta muốn ở nhà ngươi.”
Nhóc Nam:???
Tâm tư Ma La rất đơn giản, a phụ nói hắn phải học tập sự cường đại của thị trấn phía Tây.
Làm thế nào mới có thể học tập tất cả bản lĩnh của đối phương? Đương nhiên là mỗi ngày ăn ở cùng nhau, nghiêm túc quan sát từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ!
Đối với biện pháp bản thân vừa nghĩ ra, Ma La rất hài lòng, hắn cảm thấy mình đúng là quá lợi hại.
“Ở nhà ta? Cũng... Cũng không phải không được.”
Quân Tiểu Nam suy nghĩ, trong nhà thì a phụ a mẫu ở một phòng, cô và a huynh mỗi người một phòng.
Có đôi khi bồ câu ba mươi bảy đến đó chơi đùa, đều sẽ quấn lấy cô nghỉ ngơi trong một phòng.
Tất cả nhà lầu hai tầng trong thôn đều cùng một kiểu, trên dưới tổng cộng có tám phòng ngủ. Như vậy xem ra, chia cho Ma La một phòng, cũng không thành vấn đề.
Quân Tiểu Nam nhìn thoáng qua đồng hồ, hiện tại đã hơn 3 giờ chiều, không sớm cũng không muộn, còn có thể làm vài chuyện.
“Số tiền này là quỹ sưởi ấm, mỗi người được phát 100 đồng, ta sẽ bảo đội viên đội hộ vệ dẫn mọi người đi dạo một vòng trong thị trấn nhé, được không?”
“Những dã nhân bộ lạc Tiềm đến đây lúc trước chắc vẫn chưa tan học, khoảng 5 giờ chiều mới kết thúc lớp học.”
Việc giảng dạy ở lớp xoá mù chữ đã sớm không có giáo viên cố định, Quân Tiểu Nam phỏng đoán, những người hiện đang dạy học cho 500 dã nhân của bộ lạc Tiềm, chắc hẳn là học sinh cuối cấp đang làm thêm.
Ma La cảm thấy đề nghị này không tồi, liền gật đầu.
Từ lúc ở trên thuyền lớn, hắn đã sớm nghe thấy các đội viên đội hàng hải nói cái gì mà, trung tâm mua sắm trong thị trấn là ánh trăng sáng và là niềm vui của mọi người.
Nếu các tộc nhân còn đang đi học, vậy bọn họ sẽ đi dạo một vòng quanh cái trung tâm mua sắm đáng sợ đó trước!
Quân Tiểu Nam gọi một nhân viên trong đội hộ vệ, có nhiệm vụ tiếp đón khách đến dẫn đoàn người Ma La đi trước.
Về phần Quân Tiểu Nam, cô đi vào văn phòng trên lầu, chuẩn bị xử lý mấy chuyện tồn đọng trong khoảng thời gian cô đi vắng.
Cốc cốc cốc - Một dã nhân giống đực thành niên gõ cửa văn phòng Quân Tiểu Nam.
“Thánh Nữ.”
Quân Tiểu Nam ngẩng đầu, thấy đối phương có chút quen mắt, hình như là dã nhân thuộc bộ lạc Bôn ở khu vực phía Tây.
“Mời vào, ngươi chính là người được Ổn A Cống đề cử làm bí thư cho ta?”
“Đúng vậy, Thánh Nữ.” Giống đực vừa thành niên đưa hồ sơ nhậm chức trong tay cho Quân Tiểu Nam.
Quân Tiểu Nam nhận hồ sơ, dư quang thấy đối phương hình như có chút khẩn trương, đôi tay giấu ra sau lưng. Cô vô thức cong khóe môi, tuổi trẻ thật tốt, tràn đầy sức sống thanh xuân.
Trước khi Quân Tiểu Nam rời khỏi thị trấn phía Tây đã nhờ Ổn A Cống giúp cô tuyển chọn một dã nhân thành niên tư duy linh hoạt, tay chân nhanh nhẹn, đảm nhiệm chức vụ bí thư bên cạnh mình.
Dân cư ở thị trấn phía Tây càng ngày càng tăng nên những việc cần xử lí cũng theo đó mà nhiều hơn.
Có vài chuyện lặt vặt, chẳng hạn như thu thập tư liệu, theo dõi tiến độ của các hạng mục, Quân Tiểu Nam thật sự không có thời gian tự mình giải quyết.
Vì thế tuyển một bí thư/ thư ký có năng lực có thể giúp cô chia sẻ không ít chuyện.