500 tuấn nam mỹ nữ đi theo nhóm người Ma La đến đây đều là du học sinh, nên cũng không hy vọng thị trấn phía Tây sẽ vì bọn họ mà tiến hành xây dựng thêm cơ sở hạ tầng.
Nhưng đối với Quân Tiểu Nam mà nói, việc bồi dưỡng cho họ cũng quan trọng không kém.
Bởi vì, sau khi những học sinh này học được kỹ thuật xây nhà, mở xưởng, làm ruộng, chăn nuôi... thì có thể quay về xây dựng cơ sở ở bộ lạc Tiềm.
Đến lúc đó, Quân Tiểu Nam cũng không cần tự mình sắp xếp nữa.
Vì để cuộc sống ở quê nhà ngày càng tốt đẹp hơn, những nhóc con cường tráng đó phải cố gắng làm tốt công tác xây dựng và phát triển.
Nhóc Nam chống nạnh: A ha ha ha! Cô đúng là một đứa bé thông minh! Tốc độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ tăng gấp đôi!
Ma La chống nạnh: A ha ha ha! Hắn đúng là một đứa bé thông minh! Mỗi ngày đến nhà Quân Tiểu Nam cọ cơm, vừa được ở chung với vợ tương lai, vừa được ăn ngon miễn phí!
Nếu thị trấn phía Tây và bộ lạc Tiềm đạt được thỏa thuận du học, vậy thì tất cả chi phí sinh hoạt của nhóm du học sinh ở trường trong khoảng thời gian này, sẽ phải tự mình gánh vác.
Nam lột da chính là một nhãi con keo kiệt, có thể tiết kiệm thì phải tiết kiệm, từ trước cô đã đưa ra yêu cầu nhóm du học sinh phải vừa học vừa làm, kiên quyết không cung cấp thức ăn miễn phí.
Đầu tháng 13, 500 tộc nhân của bộ lạc Tiềm đến đây làm công đang gấp rút tham gia buổi huấn luyện hằng ngày của đội hàng hải. Khu vực luyện tập không chỉ gói gọn ở thị trấn phía Tây, mà còn ở những vùng biển xa xôi khác.
Hiện tại trong số nhóm tộc nhân của bộ lạc Tiềm ở thị trấn phía Tây, Ma La chính là thủ lĩnh, đương nhiên phải gánh vác chi phí sinh hoạt hằng ngày của các du học sinh đến đây vào tháng 15.
Vốn là thủ lĩnh đời thứ hai không có nhiều khái niệm về tiền tài, hiện giờ Ma La chẳng những nhanh chóng học được kỹ năng tìm kiếm việc làm, mà một đồng tiền phải chia ra bốn phương tám hướng.
Dù sao nhóm du học sinh mới đến đây, chuyện gì cũng không biết, một khi thiếu tiền, người đầu tiên bọn họ nghĩ tới chính là Ma La.
Nhưng lúc bọn họ đến đây đã là mùa đông, dù là ở thị trấn phía Tây thì cũng không có nhiều việc vặt để làm.
Những người này vừa mới tốt nghiệp lớp xoá mù chữ, nên bọn họ không làm được các công việc đòi hỏi kỹ thuật cao ở nhà xưởng, còn công việc sản xuất thì đã có công nhân cố định.
Vì thế Nhật báo phát hành mỗi ngày trong thôn đã trở thành đối tượng chú ý của đám người Ma La.
Nhật báo trong thôn, có một chuyên mục riêng, chủ yếu đăng các thông báo tuyển dụng trong thị trấn.
Thời gian gần đây, mấy công việc bán thời gian như giao báo, shipper giao cơm hộp, nhân viên hành chính kiểm soát nhiệt độ trong nhà kính trồng rau… đều được nhóm du học sinh bộ lạc Tiềm nhận thầu.
Mà nhóm học sinh ở thị trấn phía Tây đang tận hưởng kỳ nghỉ đông - chỉ lên lớp nửa ngày, muốn kiếm chút tiền tiêu vặt để ăn chơi mua sắm đột nhiên phát hiện, bản thân muốn tìm việc làm nhưng không tìm nơi nào cả...
Du học sinh đến từ bộ lạc Tiềm sinh sống tiết kiệm, chăm chỉ làm việc vặt, vẻ ngoài lại xinh đẹp, khiến nhóm học sinh bản địa thật sự không thể cạnh tranh!
Đối với chuyện này, Quân Tiểu Nam cảm thấy khá lạc quan, cô cảm thấy những dã nhân ở thị trấn phía Tây được bảo vệ quá kín kẽ nên hiện giờ có chút an nhàn.
Mới chỉ gần một năm đã mất đi tinh thần giao tranh của dã nhân, vậy thì làm thế nào bây giờ.
Có áp lực và cạnh tranh ở mức độ thích hợp cũng là chuyện tốt.
Nhưng đối với Ma La, Quân Tiểu Nam đột nhiên bắt đầu keo kiệt hơn, hắn vẫn luôn đến nhà cô ăn vạ, cọ ăn cọ uống, còn ân cần quá mức, khiến cô cảm thấy không ổn.
Lúc trước, khi xác định nhóm du học sinh của bộ lạc Tiềm phải ở thị trấn phía Tây ít nhất 12 tháng, Quân Tiểu Nam đã sớm đưa ra chủ ý xây một ngôi nhà riêng cho Ma La, nhưng đối phương lại không đồng ý.
Đã từng là dũng sĩ đại dương kiêu ngạo, quý công tử không muốn cúi đầu lười biếng không biết từ khi nào đã trở thành cao thủ mặt dày không cần thể diện, ngươi không đuổi ta đi thì ta tuyệt đối sẽ đến cọ ăn cọ uống.
Nhóc Nam cảm thấy như vậy, nhưng dường như người nhà của cô lại không nghĩ thế.
Ma - cọ ăn cọ uống - La: “Dì ơi, để ta giúp ngài lau nhà!”
A mẫu Phong của Quân Tiểu Nam: “Ai nha Ma La thật khỏe! Ngươi luôn cứ giúp dì làm việc như vậy khiến dì ngại quá!”
Ma - cọ ăn cọ uống - La: “Chú ơi, ta lấy báo giúp ngài!”
A phụ Vạn của Quân Tiểu Nam: “Ha hả, ha hả...”
Nhóc Nam: Cô không nên nghĩ rằng a phụ sẽ mang não khi ở nhà...
Ma - cọ ăn cọ uống - La: “Tiểu Bắc ca ca, để ta giúp ngươi đến nhà bồ câu chăm sóc ấu tể thú Ột Ột, ta rất thích thú Ột Ột nha!”
Nhóc Nam đỡ trán: “Không phải ngươi sợ bọn nó muốn chết hay sao???”
Ma La phóng khoáng hất tóc: “Đó là trước kia! Đừng khinh thường thiếu niên nghèo!”
Tiểu Bắc đang muốn ra cửa: “Ma La, ngươi thật tốt! Đúng lúc a mẫu nói đêm nay không đến nhà ăn mà sẽ ăn cơm ở nhà, đợi chút nữa tan tầm chúng ta cùng nhau tới trung tâm mua sắm mua vài loại nước lẩu mà ngươi thích nhé.”
Ma La mắt lấp lánh: “Oa! Cảm ơn a huynh!”
Quân Tiểu Nam không nhịn nổi, dùng sức ném đệm sô pha trong tay: “Đó là a huynh của ta!”
Tác giả có chuyện nói:
Cố Diễn còn một phút nữa sẽ mang đao ra chiến trường: Ngươi nói ai là vợ tương lai của ngươi?