Giữa tháng 16, màn hình lớn ở tầng một bên trong toà nhà tiếp viện của Quân Tiểu Nam, vẫn không có bất kỳ tin tức nào.
Tất cả thành viên của Ủy ban thị trấn phía Tây đều trong trạng thái lo lắng.
Thời gian càng ngày càng cấp bách, mặc dù mọi người đều biết, bọn họ đã làm tốt công tác chuẩn bị - một là đối đầu, hai là rút lui, nhưng những chuyện mơ hồ luôn khiến người ta cảm thấy bất an lo sợ.
“Thánh Nữ, ngài có biết thêm thông tin gì không.” Sau cuộc họp thường kỳ của Ủy ban nhân dân thị trấn, Ổn A Cống lại đến hỏi riêng Quân Tiểu Nam.
Kỳ thật Ổn A Cống cũng được xem như đại biểu thay mặt nhóm uỷ viên tìm hiểu tin tức, mọi người đều không dám đề cập đến vấn đề này ở nơi công cộng, sợ khiến nhân tâm hoảng loạn.
Nhưng một chút tin tức cũng không có lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
“Vẫn chưa có.” Quân Tiểu Nam lắc đầu, gương mặt không có nhiều biểu cảm.
“Yên tâm, nếu có tin tức gì, ta sẽ thông báo ngay cho mọi người.”
Quân Tiểu Nam cũng không muốn nói mấy lời sáo rỗng như: Không sao, chắc chắn sẽ không sao.
Bọn họ đã sớm chuẩn bị hàng loạt thuyền lớn vượt đại dương, đội viên kỵ binh bay chờ lệnh bên trong cô xá.
Một khi dã nhân từ nơi khác tấn công tới đây, nếu chẳng may đội hộ vệ không thể chống đỡ thì vẫn có thể rút lui an toàn bằng ba đường, bao gồm: đường biển, đường bộ, đường hàng không.
Những biện pháp này đều đã được thảo luận nhiều lần trong các cuộc họp lớn nhỏ.
Quân Tiểu Nam biết, mọi người chỉ cảm thấy luyến tiếc vì vất vả lắm mới có thể thành lập nên thị trấn phía Tây, do đó muốn nhận được câu trả lời chắc chắn mà thôi.
Kỳ thật cô cũng không muốn rời khỏi thị trấn phía Tây, đến lúc đó dù có thành lập lại gia viên thì cũng không phải ở nơi này.
Nhưng lo lắng quá độ cũng không có tác dụng gì, thời gian gấp rút như thế, không bằng làm tốt những việc trước mắt.
Cuối tháng 16, Quân Tiểu Nam dẫn theo các đội viên đội hộ vệ đến từ dòng cấp thấp của bộ lạc Phàn, mang về bộ tộc Phong - cũng là bộ tộc đã từng là dòng cấp cao của bộ lạc Phàn.
Lúc trước bộ tộc Du và bộ tộc Chương bị hạ cấp bậc, trở thành nhóm dòng cấp thấp mới, sau đó bị Quân Tiểu Nam dùng thức ăn trao đổi.
Trong khoảng thời gian này, ba dòng cấp cao còn lại ở bộ lạc Phàn lại một lần nữa phân chia cao thấp, giờ đây bộ tộc Phong lại trở thành bộ tộc dòng cấp thấp.
Bộ tộc Phong chỉ có hơn một ngàn dã nhân, bộ tộc Đào và bộ tộc Xuân hiện còn sót lại ở bộ lạc Phàn lại nhận được thức ăn từ tay Quân Tiểu Nam, tuy nhiên số thức ăn đó cũng chỉ đủ cho bọn họ chống đỡ được khoảng nửa tháng.
Nhóm dã nhân bộ tộc Phong mới gia nhập viễn hải lao phòng đều được đưa lên thuyền, đi đến vùng biển phía Nam của lục địa xanh.
Cũng chính là khu vực nằm giữa đường biển từ thị trấn phía Tây đến bộ lạc Tiềm.
Cuối tháng 17, đội viên đội hộ vệ lại đưa thêm hai bộ tộc còn sót lại của bộ lạc Phàn về viễn hải lao phòng.
Lúc này, dã nhân của bộ tộc Đào và bộ tộc Xuân đã đói đến mức chỉ còn lại da bọc xương.
Đừng nói tới việc phản kháng, ngược lại kẻ từng là đại thủ lĩnh bộ lạc Phàn như Đào Khâu thậm chí còn kéo quần kéo áo của đội viên đội hộ vệ, cầu xin bọn họ dẫn hắn đi.
Một tháng qua, dã nhân bộ tộc Đào và bộ tộc Xuân ngoại trừ nửa tháng đầu được ăn no lửng dạ, thì nửa tháng sau đã phải chịu đói chịu khát.
Củi để nhóm lửa sưởi ấm trong sơn động đã sớm không còn, dã nhân hai bộ tộc này đều là những người lười biếng, còn sợ rét lạnh, nên không ai dám ra ngoài kiếm thức ăn hay củi đốt.
Mọi người chỉ có thể siết chặt lấy nhau, ngồi yên không nhúc nhích để giữ nhiệt độ cơ thể.
Khi thật sự đói đến mức chịu không nổi, thì lại bỏ miếng xương ăn dư lúc trước vào miệng nhai vài cái. Nếu còn sức thì nhai xương thành từng mảnh vụn rồi nuốt xuống bụng.
Quân Tiểu Nam phỏng đoán nếu cô không đưa bọn họ đi, thì hai bộ tộc này sẽ coi nhau như thức ăn mất.
Cuối cùng, bộ tộc Đào và bộ tộc Xuân cũng bị nhốt vào viễn hải lao phòng, bắt đầu trừng phạt và cải tạo những dã nhân xấu.
Chẳng qua viễn hải lao phòng nơi bọn họ bị giam ở gần bộ lạc Tiềm hơn.
Quân Tiểu Nam cố ý sắp xếp như vậy, bởi vì căn cứ theo bản đồ trong toà nhà tiếp viện thì phía Đông và phía Nam của lục địa xanh không có một lục địa nào khác.
An bài các phạm nhân ở vùng biển phía Nam nhằm mục đích, chẳng may thị trấn phía Tây phải rút lui cũng đỡ tốn sức di dời bọn họ đến nơi khác.
Tính đến thời điểm hiện tại, tất cả dã nhân của bộ lạc Phàn đều đã được đưa đến thị trấn phía Tây.
Diện tích khu vực mà Quân Tiểu Nam thống nhất trên lục địa xanh đã chiếm khoảng ba phần tư.
Mặc dù bộ lạc Tiềm không gia nhập thị trấn phía Tây, nhưng toàn bộ hướng phát triển của bọn họ, đều nằm trong sự khống chế của Quân Tiểu Nam, nên xem như đã thống nhất thành công.
Cuối tháng 18, tính đến thời điểm này thì Quân Tiểu Nam đã đến Hỗn Độn Đại Lục được một năm hai tháng hỗn độn, cuối cùng trên màn hình tầng một của toà nhà tiếp viện đã xuất hiện thông báo mới.
【Xin chào người tham gia của lục địa xanh, vì đánh giá tiến độ của mỗi người tham gia khác nhau dẫn đến việc phải trì hoãn thời gian xếp hạng, ban tổ chức vô cùng xin lỗi】
【Xếp hạng mới nhất của tất cả những người tham gia sẽ được công bố vào ngày một tháng sau】
Đến đây là hết?
Quân Tiểu Nam ngồi trước màn hình lớn, nhìn đi nhìn lại thông báo, nhưng vẫn chỉ thấy được hai câu trả lời không rõ ràng.
Trái lo phải nghĩ, nhưng vẫn không tìm được kết quả nào hữu dụng, cuối cùng Quân Tiểu Nam dứt khoát quay về văn phòng tiếp tục xử lý công việc.
Dù sao cũng chỉ còn mấy ngày nữa là bước qua tháng mới, đến lúc đó lại xem bảng xếp hạng rồi tính tiếp.
Lúc này, người nào đó khiến việc xác định thứ hạng của tất cả những người tham gia trở nên khó khăn đang ngồi trên chiếc ghế giống với kiểu ghế ở cửa hàng thức ăn nhanh, nghe cấp dưới báo cáo tiến độ.
“Báo cáo thủ lĩnh Diễn, hôm nay tất cả tộc nhân đều vượt qua kỳ thi.”
“Tiếp đó là việc xây dựng phòng ốc cũng đã hoàn thành.”
Sau khi Cố Diễn nghe xong báo cáo, mặt không cảm xúc gật đầu.
“Được rồi, ngươi lui xuống đi.”
Thân vệ binh nghe lời ngoan ngoãn quay về nhà, tiếp tục đấu tranh với quyển sách giáo khoa chương trình tiểu học không khác gì thiên thư kia.