Thời điểm đầu năm, các đội viên đội hàng hải đã nhìn thấy cả quá trình lục địa di chuyển.
Nhân cơ hội này, Ủy ban nhân dân thị trấn đã công bố tin tức về sự tồn tại của các lục địa và nhóm dã nhân khác ở Hỗn Độn.
Bởi vì, những ủy viên và lãnh đạo các bộ phận, đã sớm biết tin tức này; nên khi lòng dân bất ổn, không ngừng thảo luận sôi nổi thì nhóm thủ lĩnh được người người kính yêu đã dẫn đầu trấn an mọi người.
“Mọi người không cần hoảng loạn, Thánh Nữ đã sớm biết tin này.”
“Ủy ban cũng đã bắt đầu sắp xếp và triển khai mọi thứ từ rất sớm, chỉ cần chúng ta đoàn kết vẫn có cơ hội dành chiến thắng.”
Các tộc nhân nghe thấy nhóm thủ lĩnh nói đã chuẩn bị sẵn sàng, lại nhìn thấy Thánh Nữ với vẻ mặt bình tĩnh đang đứng đầu thì trái tim đang treo cao cũng dần hạ xuống.
“Chúng ta đừng nên suy nghĩ quá nhiều, không phải hàng ngày mọi người đều tập luyện võ thuật và bắn cung hay sao, dù thật sự phải đánh nhau, thì chúng ta cũng có phần thắng!”
“Đúng đó! Phải tin tưởng Thánh Nữ, bình thường chúng ta đều cố gắng luyện võ và học tập, đến lúc đó cũng không nhất định sẽ thua!”
“Đúng, lúc trước khi ta sửa chữa chiến hào đã nhìn thấy bên dưới mương có rất nhiều cọc nhọn! Dù thế nào cũng có thể ngăn cản một ít dã nhân!”
“Hơn nữa, hiện giờ thị trấn phía Bắc và thị trấn phía Nam của chúng ta có tường thành vừa cao vừa dày, đường xá cũng được sửa lại bằng phẳng chắc chắn, nếu có dã nhân khác đến thì chúng ta cứ lái ô tô chạy đi, chắc chắn bọn họ sẽ không đuổi kịp đâu!”
“Ha ha ha ngươi chỉ biết chạy thôi!”
“Cút đi!”
Nhóm cư dân thị trấn rất nhanh đã trở lại nhịp sống bình thường. Chẳng qua, số dã nhân luyện võ buổi sáng, đến buổi tối lại cố gắng đọc sách bất tri bất giác ngày càng tăng.
Tháng 11 năm đó, Quân Tiểu Nam dẫn theo mấy ngàn đội viên đội hộ vệ cùng các phạm nhân đến từ hai bộ tộc Du Chương, đi tới vách núi bên trên bộ lạc Bồn Địa.
Các phạm nhân hai bộ tộc Du Chương là nhóm dã nhân đầu tiên của bộ lạc Phàn đến viễn hải lao phòng, cũng là nhóm cải tạo tích cực nhất.
Hiện tại bọn họ đã hoàn thành chương trình trung học cơ sở, nên tiền lương mỗi ngày cũng đã tăng lên đáng kể.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, tiền lương một ngày của dã nhân đã lên đến 50 đồng, tức là 1500 đồng một tháng.
Tuy rằng, tỷ lệ quy đổi điểm lao động thành tiền tệ của phạm nhân là 3:1, thì mỗi tháng, mỗi phạm nhân vẫn có thể nhận được khoảng 500 đồng tiền lương.
Việc xây dựng thị trấn phía Bắc và thị trấn phía Nam sớm đã hoàn thành.
Thời điểm các phạm nhân hai bộ tộc Du Chương tiến vào nhà tù trên đất liền, ký túc xá của bọn họ được xây dựng ngay ở thị trấn phía Nam.
Tất cả cơ sở hạ tầng bên trong thị trấn như: nhà ở thương mại, trung tâm mua sắm, các cơ sở giải trí, đồng ruộng phì nhiêu có diện tích bạt ngàn… đều do các phạm nhân hai bộ tộc Du Chương tự mình xây dựng.
Mỗi viên gạch ngói đều đến từ đôi tay của dã nhân hai bộ tộc Du Chương.
Nhờ vào sự cố gắng, chăm chỉ và nghiêm túc làm việc, nên những dã nhân đó đã được khen thưởng bằng hình thức giảm hình phạt.
Ban đầu, sau khi hệ thống pháp luật ở thị trấn phía Tây hoàn thiện, căn cứ vào hình phạt thì thời gian dã nhân hai bộ tộc Du Chương chịu phạt là mười năm hỗn độn.
Thời gian dã nhân của bộ tộc Phong chịu phạt là mười hai năm hỗn độn.
Dã nhân hai bộ tộc Đào Xuân của bộ lạc Phàn có thời gian chịu án phạt dài nhất - mười bốn năm hỗn độn.
Sau khi được giảm hình phạt, các phạm nhân đến từ hai bộ tộc Du Chương đều được giảm 1 năm hỗn độn, điều này khiến ai nấy đều rất vui vẻ.
Có thể trở thành cư dân chính thức của thị trấn phía Nam sớm một chút, thì đãi ngộ cũng sẽ cao hơn.
Từ đó về sau, trong thời gian thụ án, các phạm nhân của hai bộ tộc này ngày càng cố gắng làm việc hơn.
Đối với Thánh Nữ Châm Nam - người đã ra quyết định giảm hình phạt, nhóm phạm này càng tin tưởng và cảm kích hơn.
Sau đó, Quân Tiểu Nam bèn giao hết những công trình xây dựng cơ bản như: đào quặng, xây dựng nhà cao tầng… cho nhóm phạm nhân ba bộ tộc Đào Xuân Phong.
Mà nhóm phạm nhân đến từ hai bộ tộc Du Chương chủ yếu phụ trách công việc hỗ trợ đội hộ vệ, thực hiện các công tác phòng vệ.
Trong thời gian này, Quân Tiểu Nam cũng chuẩn bị bắt lấy bộ lạc Bồn Địa, những phạm nhân cô dẫn theo cũng chỉ có dã nhân hai bộ tộc Du Chương.
Gần đây, thủ lĩnh Thuật Tư của bộ tộc Thuật thuộc bộ lạc Bồn Địa đang gặp phải một vấn đề vô cùng nghiêm trọng.
Mùa đông năm trước, bộ lạc Bồn Địa đột nhiên xuất hiện một nhóm tự xưng là dã nhân đến từ thị trấn phía Tây.
Bọn họ không chỉ mang đến đủ loại hàng hoá mới lạ mà còn đổi lấy một lượng thảo dược lớn.
Khu vực bồn địa của bọn họ có rất nhiều thảo dược, mùa hạ mỗi năm đều phát triển khắp núi đồi nên cũng không tính là gì.
Nhưng lúc ấy, Thuật Tư đã lập một hiệp nghị với giống cái tên là Châm Nam.
Thông qua hiệp nghị ấy, trong suốt mùa đông vừa qua, bộ tộc Thuật bọn họ thu được rất nhiều lợi ích.
Đến trước đầu xuân năm nay cũng đã có vài bộ tộc nhỏ gia nhập vào bộ tộc Thuật bọn họ.
Chỉ sau một mùa đông ngắn ngủi, trong vô số những bộ tộc nhỏ ở khu vực bồn địa, bộ tộc Thuật đã trở thành bộ tộc có nhiều tộc nhân và dũng sĩ cường tráng nhất.
Có số hàng hoá mà Châm Nam cung cấp, bọn họ không cần đi săn, cũng không cần lo lắng về vấn đề tìm kiếm thức ăn, chỉ cần hái một ít dược liệu là được.
Chuyện mà mỗi ngày Thuật Tư nghĩ đến chính là hôm nay nên đánh bộ tộc nào, ngày mai phải thâu tóm bộ tộc nào.
Đến cuối mùa xuân, nhân số của bộ tộc Thuật thậm chí đã vượt hơn một nửa số lượng dã nhân ở bộ lạc Bồn Địa.
Theo như tin tức mà các đội viên đội hàng hải do Quân Tiểu Nam phái đến thu được, trong cả bộ lạc Bồn Địa có khoảng 1 vạn 2 ngàn dã nhân. Nói cách khác, trước khi bước vào mùa hạ, Thuật Tư đã khống chế hơn 6000 dã nhân bộ lạc Bồn Địa.
Nếu bộ lạc Bồn Địa muốn đi ra bên ngoài, thì cần phải dựa vào dây đằng trên vách núi. Mà những dây đằng đó chỉ khi đến mùa hạ mới có thể phát triển một cách rắn chắc.
Hơn nữa trong đầu Thuật Tư chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để bộ tộc Thuật càng ngày càng cường đại, nên cũng không vội vàng ra ngoài.
Nhưng kể từ tháng 4 năm nay, khi vừa bước vào mùa hạ, nhóm dã nhân ở thị trấn phía Tây đã từng ước hẹn thời gian đến gặp mặt bộ lạc Bồn Địa không còn xuất hiện nữa.
Không chỉ như thế, tất cả dây đằng trên vách núi đều bị chặt đứt gốc rễ.
Dã nhân bên dưới như bọn họ không thể đi lên, nên cũng không biết rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, may mắn là trong suốt mùa đông và mùa xuân, bộ tộc Thuật bọn họ đã dự trữ được lượng lớn hàng hoá và thức ăn từ thị trấn phía Tây, nên vẫn có thể sống sót vượt qua.
Nhưng hiện tại đã đến tháng 11, mùa đông lại sắp bắt đầu.
Nếu vẫn mãi không thể liên lạc được với dã nhân ở thị trấn phía Tây để trao đổi hàng hoá, thì thủ lĩnh bộ tộc Thuật như Thuật Tư cũng không thể trụ được bao lâu.
Vốn dĩ ban đầu bộ tộc Thuật bọn họ chỉ có mấy trăm người. Mặt khác, những tộc nhân mới gia nhập không phải ai cũng nghe lời.
Rất nhiều người đều vì chuyện không cần đi săn, bình thường chỉ cần đánh nhau là có thể nhận được thức ăn ngon mới nguyện ý gia nhập bộ tộc Thuật.
Chuyện này khiến Thuật Tư vô cùng đau đầu.