Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 221

Chương 221 -
Chương 221 -

“Thủ lĩnh Thuật Tư, có dã nhân đang kêu gào trên vách đá, còn có âm thanh giống với ám hiệu giữa chúng ta và dã nhân bộ lạc Tiềm.”

Một dũng sĩ của bộ tộc Thuật chạy đến báo cáo với Thuật Tư.

Thuật Tư vừa nghe thấy những lời này liền cảm thấy đối phương có thể là đội dã nhân của Châm Nam, nên lập tức triệu tập vài người, mạnh mẽ đi tới bên dưới vách núi.

Trong lòng Thuật Tư cực kỳ tức giận, những dã nhân ở thị trấn phía Tây bặt vô âm tín trong khoảng thời gian dài như vậy, tốt nhất bọn họ có thể cho hắn một câu trả lời thỏa đáng.

Một hàng dã nhân bộ tộc Thuật ưỡn bộ ngực cường tráng, nhe răng trợn mắt đi về phía bên dưới vách núi.

Sau khi đến nơi, nhìn thấy giống cái tên Châm Nam kia đã xuống khỏi vách núi, trên vách núi đang treo thứ gì đó mà họ không biết tên.

Quân Tiểu Nam vừa bước xuống từ thang dây siêu dài - sản phẩm mới nhất do xưởng sắt thép nghiên cứu và phát minh liền nhìn thấy Thuật Tư đen mặt bước tới.

Trong khoảng thời gian này ăn ngon uống tốt, lại không cần vận động, nên Thuật Tư rõ ràng đã béo hơn.

Hiện tại, nếu bộ tộc nào muốn gia nhập bộ tộc Thuật thì chỉ cần hắn nói một câu, nên ngữ khí nói chuyện của Thuật Tư cũng không cẩn thận như trước, mà có chút thịnh khí lăng nhân.*

*Thịnh khí lăng nhân: Thành ngữ Trung Quốc, ý chỉ người khí thế kiêu ngạo ức hiếp người khác.

“Sao các ngươi mãi vẫn không đến?”

“Hàng hóa đâu, sao chỉ có một mình ngươi?”

Quân Tiểu Nam cố ý một mình trèo xuống vách núi, nếu có nguy hiểm gì, cô lập tức tiến vào toà nhà tiếp viện, đó là cách an toàn nhất.

Hơn nữa, hôm nay cô cũng không phải đến để đàm phán mà là đến để ra oai và hù dọa đàn em tương lai, nên lúc này chỉ cần một mình cô là đủ rồi.

“Là thế này thủ lĩnh Thuật Tư, bộ lạc của bọn ta gần đây thật sự rất bận rộn, nên không mấy chú ý đến bộ lạc Bồn Địa.”

“Là do chúng tôi không phải, vì để xin lỗi, lần này chúng ta đã mang đến một lượng lớn hàng hoá tặng miễn phí cho bộ lạc Bồn Địa.”

Quân Tiểu Nam há mồm ngậm miệng đều là bộ lạc Bồn Địa, mà không hề nhắc đến bộ tộc Thuật khiến Thuật Tư cực kỳ bất mãn.

Nhưng đối phương đến để tặng hàng hoá, cho dù hắn không cần nhưng nhóm những dã nhân mới gia nhập bộ tộc Thuật cũng sẽ không đồng ý.

Thuật Tư miễn cưỡng đè nén lửa giận, trong lòng thầm nghĩ sau này sẽ dạy dỗ lại giống cái này.

“À? Vậy hàng hoá đâu?”

Quân Tiểu Nam dùng tay phải chỉ về phía vách núi: “Ở bên trên vách núi, nhưng số lượng không nhỏ, nếu vận chuyển từng đợt từ trên vách núi xuống thì rất phiền phức. Do đó, bọn ta đã nghĩ ra một cách.”

Thấy Quân Tiểu Nam cứ úp úp mở mở, Thuật Tư đã sắp mất hết kiên nhẫn, không vui nói: “Cách gì?”

“Thủ lĩnh Thuật Tư có thể nhìn thấy nhanh thôi, nhưng bây giờ còn phải làm phiền thủ lĩnh dọn sạch chỗ này trước.”

Mặc dù dã nhân bộ lạc Bồn Địa không thường xuyên ra ngoài, nhưng cũng có dã nhân trông coi bên dưới vách núi. Dù gì vách đá này cũng chính là con đường duy nhất dẫn tới bộ lạc Bồn Địa, nếu có chuyện gì xảy ra cũng có thể nhanh chóng phát hiện.

Nhưng Quân Tiểu Nam nghĩ, dù sao những dã nhân này đều sẽ trở thành lực lượng lao động cường tráng của cô, chết một người thì cô sẽ rất đau lòng.

Vì vậy, cô bèn xuống dưới trước, vừa trấn an mọi người vừa dọn sạch những dã nhân trong phạm vi kích nổ.

Tuy rằng Thuật Tư rất bất mãn, nhưng vẫn chưa lấy được hàng hoá từ tay đối phương nên hắn không thể trở mặt. Lại nghĩ chỉ một trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, nhìn thử xem đối phương có thể giở thủ đoạn gì.

Thủ lĩnh Thuật Tư gật đầu một cái, cấp dưới chân chó lập tức làm theo yêu cầu của Quân Tiểu Nam, dẫn mọi người lui ra sau.

Trong đầu Quân Tiểu Nam vừa tính toán số bước chân của mọi người so với vách núi, vừa ước tính phạm vi nổ đã thử nghiệm trước đó.

“Vẫn chưa đủ sao? Còn muốn lùi về bao xa nữa?”

Cấp dưới chân chó dẫn người lui mấy lần, đã vô cùng bất mãn.

“Nhanh, nhanh thôi.”

Quân Tiểu Nam ngoài miệng đáp qua loa có lệ, trong đầu lại tiếp tục tính toán đề bài khó khăn này.

Một lát sau, khi mọi người đã sắp đi vào sâu bên trong rừng rậm, Quân Tiểu Nam mới lên tiếng bảo dừng.

“Được rồi, tới đây là được.”

Quân Tiểu Nam không tiếp tục giấu giếm chuyện toà nhà tiếp viện, lập tức biến ra một cái pháo hoa, lấy ra bật lửa và châm lửa, sau đó vèo một cái pháo hoa đã bay lên trời cao.

“Bùm!”

Không chờ dã nhân bộ lạc Bồn Địa đang đứng xung quanh phản ứng lại thì trên không trung đã vang lên tiếng pháo nổ.

Rất nhanh thang dây thép trên vách núi đã bị thu lại, sau đó không bao lâu, những tiếng vang càng lớn hơn thế liên tiếp vang vọng khắp vách núi.

Kỳ thật Quân Tiểu Nam tự mình xuống dưới vách núi một chuyến là vì muốn tính chuẩn vị trí phát nổ trên vách đá. Người khác làm thì cô sẽ không yên tâm, rất nguy hiểm.

Ban tổ chức đã nói rõ không thể sử dụng vũ khí nóng để chiến đấu, nhưng không nói không thể sử dụng thuốc nổ để xây cầu sửa đường.

Lợi dụng sơ hở này, Quân Tiểu Nam đã thử làm ra thuốc nổ.

Lúc nãy cô đã vừa chôn thuốc nổ vừa âm thầm lẩm bẩm, cô đây là đang đóng góp cho xã hội, vì nhân dân phục vụ, thực hiện bước tiến lớn nhằm đưa dã nhân trong khe núi đến với xã hội văn minh.

Quả nhiên, mọi chuyện tiến hành rất thuận lợi.

Mặc dù số lượng dã nhân đứng bên cạnh Quân Tiểu Nam đông đảo, không đếm kỹ cũng có thể đoán được nhóm này ít nhất cũng có mấy ngàn người; nhưng nhóm dã nhân vốn cảm thấy chỉ cần một cây trường mâu liền có thể thống trị cả núi rừng này, khi nhìn thấy thuốc nổ phá núi đều bàng hoàng kinh sợ.

Có vài người chân tay lưu loát, chẳng thèm quan tâm gì đến thủ lĩnh Thuật Tư của bộ tộc Thuật, tự mình la hét rồi ba chân bốn cẳng chạy trước.

Có vài người bị dọa đến choáng váng, quên cả việc la hét, nhìn thấy mấy dã nhân cùng tộc cuống quít lùi về phía sau mới nhanh chóng lồm cồm bò dậy rồi chạy theo.

Tiểu dã nhân như Quân Tiểu Nam vẫn đang đứng ở vị trí gần với vách núi nhất, không hề nhúc nhích.

Cô đã tính toán khoảng cách, lúc trước, khi bọn họ đào thông dãy núi Tích Địa cũng đã thao tác rất nhiều lần.

Vị trí hiện Quân Tiểu Nam đang đứng, nhìn qua thì cách rất gần với vị trí nổ mạnh, nhưng trên thực tế thì cùng lắm cũng chỉ thổi tới một ít bụi mù, ngay cả mấy hòn đá nhỏ cũng hiếm khi văng đến chỗ cô.

Chưa đến nửa giờ, vách núi vốn thẳng đứng cao ngất đã bị nổ tung thành một sườn dốc không mấy bằng phẳng, nhưng chắc chắn đi lên đi xuống khá thuận tiện.

“Đùng! Đùng! Đùng!”

Mấy ngàn dã nhân bên dưới bồn địa còn chưa kịp lấy lại tinh thần thì các binh lính của thị trấn phía Tây đã chỉnh tề bước xuống.

Trên người bọn họ mặc áo giáp sắt, trên tay còn cầm rìu và đại đao sắc bén.

Trong quá trình di chuyển, áo giáp và vũ khí va chạm với nhau phát ra âm thanh nặng nề.

Cũng không biết những binh lính này bình thường tập luyện như thế nào, mà bây giờ đi đường ngay cả âm thanh va chạm cũng rất nhịp nhàng.

Lúc này khói bụi vẫn chưa hoàn toàn tản đi, nên dã nhân bộ lạc Bồn Địa cho rằng bọn họ đã gặp phải quái vật đáng sợ nào đó.

“A!! Chạy mau! Có quái vật!”

“Là quái thú! Quái thú ăn người phá núi!”

Bình Luận (0)
Comment