Hiện trường đột nhiên hỗn loạn, Quân Tiểu Nam dùng sức hét lên cũng không thể khiến mọi người bình tĩnh lại.
Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể lấy ra hai cái loa, cùng lúc hét lên.
“Mọi người đừng hoảng sợ, đây là binh lính của chúng ta!”
Lúc này, nhóm binh lính xếp hàng chỉnh tề đã đi đến bên cạnh Quân Tiểu Nam.
Tất cả binh lính đầu tiên là xếp hàng, đứng nghiêm, sau đó tay phải thống nhất đặt lên ngực trái, hô to: “Xin chào Thánh Nữ!”
Tiếng nói của mấy ngàn binh lính dã nhân cùng lúc vang lên vang vọng cả đáy cốc, thậm chí không thua gì âm thanh vách đá nổ tung ban nãy.
Giờ phút này, dã nhân bộ lạc Bồn Địa đứng xung quanh đang trong tư thế sẽ chuẩn bị chạy trốn bất cứ lúc nào đồng thời vừa cẩn thận quan sát những người này.
Đối phương dường như cũng là dã nhân, sử dụng ngôn ngữ của dã nhân, nhưng hình như không giống với bọn họ thì phải?
Nếu muốn nói đến điểm khác biệt thì đại khái là những dã nhân đó thoạt nhìn không hoang dã như bọn họ.
“Chào mọi người, chắc hẳn mọi người đều đã quen thuộc với các loại hàng hoá mà bọn ta mang đến lúc trước.”
“Bên ngoài bộ lạc Bồn Địa còn có vùng đất phì nhiêu rộng lớn, trái cây mới lạ ăn không hết, vô số loại thú béo mềm đếm không xuể.”
“Hiện tại, trên khắp lục địa xanh lục, ngoại trừ bộ lạc Bồn Địa của mọi người ra, những nơi khác đều đã hoàn thành công cuộc hiện đại hoá. Cũng chỉ còn mỗi bộ lạc Bồn Địa các người sống trong hoàn cảnh nghèo khổ ăn tươi nuốt sống.”
“Lần này, bọn ta đến đây với mục đích là mời mọi người cùng nhau phát triển, cùng nhau tận hưởng cuộc sống hài hòa tốt đẹp. Nếu mọi người vẫn cảm thấy nghi ngờ thì có thể tự mình trèo lên vách núi xem thử.”
Khi Quân Tiểu Nam nói đến câu “trái cây mới lạ ăn không hết, vô số loại thú béo mềm đếm không xuể”, rất nhiều dã nhân bộ lạc Bồn Địa đã bất tri bất giác nuốt nước bọt.
Này... cuộc sống bên ngoài thật sự tốt đẹp như vậy sao?
Nhìn thấy không một dã nhân nào dám hành động, Quân Tiểu Nam dứt khoát châm thêm mồi lửa.
“Mọi người không cần lo sợ, không phải lúc trước bọn ta đã dùng rất nhiều thức ăn và quần áo đổi lấy một số loại thảo dược từ mọi người hay sao? Mọi người cũng đã nhìn thấy thực lực của bọn ta rồi đấy, nếu bọn ta có ý xấu thì có thể hủy diệt cả ngọn núi này chỉ trong tích tắc, giết vài dã nhân cũng không phải chuyện gì khó khăn.”
Nói đến đây, Quân Tiểu Nam cố ý dừng lại một chút để mọi người chút thời gian phản ứng.
Rất nhiều dã nhân bộ lạc Bồn Địa cảm thấy hình như cũng đúng.
Đối phương lợi hại như vậy, nói hủy liền hủy ngay nơi hiểm yếu vây khốn tổ tiên bọn họ suốt nhiều năm qua.
Hiện tại, nếu đối phương đã lựa chọn nói chuyện đàng hoàng, đồng thời cũng để bọn họ lên vách núi nhìn thử một cái, chắc hẳn là... không sao đâu nhỉ.
“Hơn nữa, không phải vừa nãy ta nói đã mang đến cho mọi người rất nhiều hàng hoá hay sao, tất cả đều đang ở bên trên vách núi. Không cần dùng thảo dược để trao đổi, tất cả đều miễn phí.”
“Ai đi lên trước, cầm được trong tay thì món đồ đó sẽ thuộc về người ấy.” Quân Tiểu Nam lại tiếp tục tung ra đòn hiểm, âm thanh nghị luận của mọi người cũng càng lúc càng lớn.
Ai lấy được trước thì sẽ là của người đó?
Tất cả đều miễn phí?
Vậy còn chần chờ gì nữa, nhanh chóng đi thôi!
Một đám dã nhân của bộ lạc Bồn Địa đều chạy theo con đường mà binh lính đã đi qua, vượt ra khỏi bồn địa đi lên sườn núi.
Về phần thủ lĩnh Thuật Tư, bây giờ còn ai quan tâm đến Thuật Tư nữa cơ chứ.
Mọi người đều biết những món hàng hoá và thức ăn ngon đó đều do dã nhân tên Châm Nam này mang đến.
Lúc trước, bọn họ nguyện ý nghe lời Thuật Tư, là vì mấy người Châm Nam chỉ trao đổi với bộ tộc Thuật.
Mà hiện tại lại không cần đến thảo dược, ai cướp được là của người đó, vậy còn chần chờ gì nữa mà không xông lên cướp lấy.
Thuật Tư ở phía sau giơ tay muốn ngăn cản, nhưng nhìn thấy thậm chí đến tộc nhân của bộ tộc Thuật đều đã chạy đi mất, hắn cũng khẽ cắn môi, sau đó đi theo lên trên vách núi.
Chờ đến khi lên trên vách núi, tất cả dã nhân bộ lạc Bồn Địa đều kinh ngạc.
Thật sự có rất nhiều đồ vật màu sắc rực rỡ chất đầy trên mặt đất, nào là thịt thú, trái cây, đồ ăn nhẹ mỹ vị, quần áo thoải mái.
Thế nhưng, trong lúc nhất thời lại không một ai quan tâm đến những thứ này.
“Đây... đây thật sự là vùng đất bên trên vách núi của chúng ta sao...” Dã nhân đi đầu không nhịn được thốt lên.
Nhưng ngay sau khi hắn vừa dứt lời, không có một tộc nhân nào dám đáp lại. Bởi vì bọn họ cũng không thể chắc chắn, rõ ràng nơi này năm trước vẫn còn là một mảnh rừng hoang vắng, tại sao bây giờ lại trở thành thế này?
Đất đai được san phẳng, nhà lầu cao chót vót, đường cái rộng thênh thang, ô tô đủ màu sắc lao đi vun vút khắp nơi...
Thậm chí cây cối hai bên đường cũng mọc ngay hàng thẳng lối.
Hình ảnh này khiến nhãi con của bộ lạc Bồn Địa choáng váng.
Tác giả có chuyện nói:
Phiên ngoại - Nhật ký của Cố Diễn ở Lam Tinh
Tôi là Cố Diễn, nhưng kỳ thật nên gọi là Quân Diễn.
Năm nay tôi được 6 tuổi rưỡi, từ khi chú dì - không - phải gọi là ba mẹ mang tôi về Cố gia đến nay đã qua hơn ba năm.
Mọi người đều cho rằng tôi là con của ba mẹ, nhưng tôi biết tôi không phải.
Tôi chỉ là người thay thế được nhận nuôi.
Ba năm trước, vào đêm đông rét lạnh đó, ba mẹ ruột của tôi đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cộ.
Trước khi chết, mẹ đã cố gắng dùng thân thể để bảo vệ tôi.
Khi tôi cho rằng, rất nhanh mình cũng sẽ chết thì chú và dì đã đến.
Bọn họ là người tốt ngẫu nhiên đi ngang qua, bọn họ cứu tôi ra ngoài, sau đó rửa sạch vết máu trên người tôi.
Nhưng cuối cùng ba mẹ vẫn không thể nào tỉnh lại, cho dù quần áo rách rưới trên người bọn họ đã được đổi thành áo sơ mi trắng tinh và váy mới.
Nhưng tôi biết, ba mẹ đã qua đời.
Trong nhà chú dì còn có một em gái nhỏ đáng yêu, tên là Nam Nam.
Nhưng không biết tại sao, bọn họ luôn để Nam Nam ăn mặc như bé trai.
Em ấy rõ ràng đáng yêu, mềm mại như vậy, sao có thể là bé trai cơ chứ?
Chú dì luôn vắng nhà, thỉnh thoảng ngoại trừ quản gia ra thì cũng chỉ có tôi và Nam Nam bầu bạn với nhau.
Đột nhiên có một ngày, sắc mặt của chú dì vô cùng khẩn trương, ngay cả động tác của người giúp việc trong nhà cũng trở nên cẩn thận hơn.
Sau đó, không thấy Nam Nam đâu nữa.
Tôi trở thành Cố Diễn.