Ngày hôm đó, Quân Tiểu Nam đã kích nổ mìn trước mặt các dã nhân bộ lạc Bồn Địa, dời núi lấp biển, khiến mọi người không thể không kinh ngạc cảm thán sức mạnh của dã nhân thị trấn phía Tây.
Dã nhân bộ lạc này lợi hại như vậy, nếu muốn giết chết tất cả dã nhân bộ lạc Bồn Địa và cướp đoạt đất đai của bọn họ, không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.
Nhưng sau đó, những dã nhân đến từ thị trấn phía Tây này cũng không áp bức hay cướp đoạt thứ gì từ bọn họ.
Những dã nhân đến từ phương xa trong tay cầm vũ khí sắc bén hơn cả giáo mác, trên người khoác áo giáp rắn chắc hơn cả da thú lại thân thiết chia sẻ thức ăn với bọn họ.
Còn mời bọn họ đến vùng đất rộng lớn bên ngoài bồn địa, cùng với nhóm dã nhân thị trấn phía Tây, thị trấn phía Nam và thị trấn phía Bắc, chung sống ở một nơi tốt đẹp không khác gì xứ sở thần tiên.
Về sau nơi này sẽ trở thành thị trấn phía Đông.
Dã nhân bộ lạc Bồn Địa vui mừng khôn xiết!
Tuy rằng khu vực bồn địa cằn cỗi, lạnh lẽo và ẩm ướt, nhưng đó là nơi bọn họ sinh sống qua bao đời nay.
Bởi vì địa thế hiểm yếu, dù là con người hay dã thú ở bên ngoài đều khó có thể đi vào bên trong, nên dã nhân bộ lạc Bồn Địa mới có thể yên tâm sinh sống và phát triển ở vùng đất này qua nhiều thế hệ.
Nhưng cũng vì địa thế hiểm yếu, không tiện ra ngoài đã ngăn cản bọn họ bước ra khỏi khu vực bồn địa.
Mọi người đều không biết tình hình bên ngoài, luôn cảm thấy thế giới bên ngoài vô cùng xa lạ, nơi nào cũng đầy rẫy nguy hiểm, muốn bước ra bên ngoài nhưng theo bản năng lại cảm thấy sợ hãi.
Vụ nổ do Quân Tiểu Nam gây ra đã phá vỡ sự bế tắc ban đầu, mở ra con đường mới.
Sườn núi mới hình thành đã được nhóm binh lính dã nhân cải tạo thành con đường bằng phẳng.
Hai bên đường được trồng thêm nhiều cây cối, qua một thời gian sẽ trở thành hàng rào tự nhiên đáng tin cậy cho người đi đường.
Bởi vì đã gần đến mùa đông, nên bên trong bồn địa thiếu con mồi, cây ăn quả cũng không phát triển. Do đó, khi dã nhân thị trấn phía Tây mời tất cả các bộ tộc nhỏ ở bộ lạc Bồn Địa đến sống trong nhà lầu có hệ thống sưởi ấm, đã khiến rất nhiều người động lòng.
Không chỉ vì những ngôi nhà đó cao lớn, xinh đẹp và vững chắc mà còn vì thị trấn phía Đông nằm ngay phía trên bồn địa - rất gần nơi mà bọn họ sinh sống trước kia!
Khi nào muốn quay về thì chỉ cần đi dọc theo sườn núi là có thể nhanh chóng về đến Bồn Địa - nơi mà bọn họ vô cùng quen thuộc.
Điều này khiến tất cả những dã nhân dọn đến thị trấn phía Đông đều cảm thấy yên tâm.
Nếu ở lại thị trấn phía Đông thì nhà ở đều được miễn phí.
Nếu muốn có nhiều thức ăn hơn, nhóm dã nhân cũng không cần ra ngoài săn thú trong mùa đông giá rét, mà chỉ cần đến trường học ở tầng dưới của khu dân cư nghiêm túc học tập là được.
Chỉ cần chăm chỉ nghe giảng bài vào mỗi buổi sáng, sau đó vượt qua bài kiểm tra vào giữa trưa thì sẽ nhận được thức ăn cho cả ngày.
Chương trình học không quá khó, giáo viên cũng rất thân thiện, chỉ cần nghiêm túc học tập là có thể vượt qua.
Khi vừa dọn vào tiểu khu bên trong thị trấn phía Đông, tất cả các hộ gia đình đều sẽ nhận được quần áo giữ ấm.
Nếu muốn nhận được nhiều quần áo hơn, thì phải quay lại bồn địa và thu thập một ít thảo dược, sau khi sơ chế thì mang đến trao đổi với dã nhân ở bộ phận y tế.
Hoặc có thể đi xa hơn một chút, đến bờ biển giúp đỡ nhóm công nhân xây dựng bến tàu, nếu không thì đi cùng những dã nhân bộ lạc Tiềm ra biển đánh cá.
Hơn nữa ở thị trấn phía Đông, có rất nhiều công việc xây dựng, tất cả đều có thể kiếm được tiền.
Tiền tệ là thứ vô cùng hữu ích, chỉ cần một đồng xu nho nhỏ là có thể mua được thức ăn và quần áo.
Việc xây dựng trung tâm mua sắm ở thị trấn phía Đông vẫn chưa hoàn thành, nhưng vào ban đêm sẽ có đoàn người từ thị trấn phía Tây đến trước cửa bày quầy hàng, giống như cách trao đổi hàng hóa với bộ lạc Bồn Địa lúc trước.
Nếu ai muốn thứ gì mà đoàn người không mang đến thì chỉ cần nói một câu, lần sau chắc chắn sẽ có.
Việc xây dựng cơ sở hạ tầng ở thị trấn phía Đông vẫn tiếp tục đến đầu tháng 14.
Trước khi bùn đất bị đông cứng đến mức không thể cạy ra được, cuối cùng bức tường thành cao lớn rắn chắc đã được xây xong.
Cơ sở hạ tầng bên trong thị trấn đã gần hoàn thiện, chỉ cần chờ đến đầu xuân năm sau lại tô điểm thêm vài đường nét là xem như hoàn thành.
Đầu tháng 1 năm đó, lục địa màu xanh lơ và lục địa màu vàng đã liên kết với nhau.
Giữa tháng 6, lục địa màu đỏ liên kết với lục địa màu cam.
Đến cuối tháng 10, lục địa màu lam liên kết với lục địa màu tím.
Nhưng cũng có lẽ là do sau khi hai mảnh vỡ lục địa liên kết với nhau, yêu cầu về trình độ giáo dục của dã nhân càng cao. Hoặc có lẽ là do những người tham gia của hai lục địa đó đấu đá kịch liệt với nhau.
Tóm lại, mãi đến tháng 17 năm đó, màn hình lớn ở tầng một bên trong toà nhà tiếp viện của Quân Tiểu Nam vẫn chưa nhận được thông báo mới.
Lại một năm hỗn độn sắp trôi qua, dã nhân bốn thị trấn Đông Tây Nam Bắc không chỉ nghiêm túc học tập kiến thức văn hóa, chăm chỉ luyện tập võ nghệ, phát triển nông nghiệp mạnh mẽ, mà còn sắp xếp nhân lực khai phá vùng đất đai bên ngoài ngoài thị trấn.
Dãy núi Tích Địa từng ngăn cách hai khu vực Nam Bắc đã sớm được công nhân đội xây dựng đào xới và phân ra thành từng đoạn núi cao.
Dãy núi Tích Địa kỳ thật là vùng đất bảo bối, phần lớn diện tích thuộc khu vực phía nam đều là mỏ than.
Khai phá đến gần khu vực trung bộ thậm chí còn phát hiện ra mỏ dầu.
Ở phía Bắc dãy núi Tích Địa, nhân viên nghiên cứu của đội thám hiểm còn phát hiện ra nhiều kim loại hiếm.
Hiện tại, ở trường học, ngoại trừ các dã nhân bộ lạc Bồn Địa đi học muốn nhất vẫn đang theo học chương trình tiểu học ra, thì những dã nhân khác đều đã lên trung học phổ thông.
Trình độ văn hóa của mọi người tăng lên, đồng nghĩa với việc kỹ thuật nghiên cứu của các nhà xưởng cũng ngày càng tinh vi hơn.