Nhóm dã nhân từ công trường xây dựng trở về hang động bộ lạc Châm đang cư trú phải trèo qua một ngọn núi.
Hơn nữa, mùa xuân trôi qua chưa đầy một tháng, hầu hết dã thú vẫn còn ngủ đông, số lượng dã thú bắt đầu ra ngoài kiếm ăn cũng không nhiều lắm.
Mặt khác nhóm dã nhân đã mệt mỏi cả ngày, hiện tại trong lòng bọn họ chỉ nghĩ đến bài kiểm tra vào buổi tối.
Bên cạnh đó, hầu hết các dã nhân đều tập trung vào công việc xây dựng nhà ở, bất kể là các dã nhân của bộ lạc Châm hay những dã nhân đến từ các bộ lạc khác đều đã trải qua một mùa đông không vào rừng săn bắn. Đặc biệt là trong suốt thời gian qua, cuộc sống của mọi người ở bộ lạc Châm quá an nhà.
Chính vì những nguyên nhân trên đã khiến tinh thần cảnh giác của nhóm dã nhân giảm sút cực kỳ nghiêm trọng.
Thân thể nguyên chủ mà Quân Tiểu Nam xuyên qua là tên nhị thế tổ gà mờ, kỹ năng săn bắn gần như bằng không.
Do đó, trong phần ký ức mà Quân Tiểu Nam kế thừa từ nguyên chủ cũng không có nhiều kinh nghiệm liên quan đến việc canh gác dã thú.
Mà trên ngọn núi này, cỏ cây tươi tốt không ngừng mọc lên rất dễ che dấu bóng dáng của dã thú.
Vì vậy, không ai chú ý đến việc bọn họ sắp đi qua đoạn đường núi, mà nơi này có một đàn hổ răng dài hung ác đang ẩn mình, bụng đói kêu vang.
“Gừ!!!”
Hổ lão đại nhảy ra đầu tiên, ngăn cản trước mặt nhóm dã nhân, ngạo nghễ gầm lên tỏ rõ địa vị của bản thân.
Theo tín hiệu gầm rú của thủ lĩnh hổ răng kiếm, các thành viên khác của nhóm hổ răng kiếm không tiếp tục ẩn mình mà lần lượt xuất hiện phía sau những tảng đá và thân cây.
Chúng nó như hổ rình mồi theo đúng nghĩa đen, cụ thể là bọn chúng đang há miệng đe dọa nhóm dã nhân, hoặc đang chảy nước miếng và sẵn sàng ra tay bất kỳ lúc nào.
Chỉ chờ lệnh của lão đại, bọn chúng sẵn sàng đơn phương tàn sát đối phương.
Nhóm dã nhân có khoảng 300 người, con số này thật sự không ít.
Nhưng con đường núi dài hẹp và khúc chiết ngoằn ngoèo đã kéo dài đội hình của nhóm dã nhân.
Nhóm dã nhân ở phía trước bị dọa sợ, nhưng những dã nhân ở phía sau lại không thể nhìn thấy chuyện gì đang xảy ra.
Hổ răng kiếm có thân hình khổng lồ, chiều cao đứng thẳng của một con hổ trưởng thành gần hai mét, chiều dài cơ thể không tính phần đuôi là hơn ba mét.
Ngược lại, chiều cao trung bình của nhóm dã nhân chưa đến hai mét, hiện tại bọn họ giống như những con cừu non chậm chạp đang chờ bị làm thịt.
Tâm của những dã nhân ở phía trước đã dần chạm đến đáy cốc.
Đàn hổ răng kiếm là một trong những loài dã thú mà dã nhân không muốn đối mặt nhất khi đi săn.
Không thể chạy cũng không thể làm được gì, trong tay không có trường mâu, phía sau cũng không có đường lui.
Chẳng lẽ hôm nay bọn họ phải chôn thân ở nơi này sao…
Lúc này Quân Tiểu Nam đang dẫn đầu nhóm dã nhân ở phía trước.
Thời điểm những con hổ răng kiếm xuất hiện, kỳ thật bản thân cô cũng cảm thấy khiếp sợ.
Nhanh chóng bình tĩnh lại nào, một, hai... mười ba.
Cô đếm rõ ràng, mười mét phía trước có tổng cộng mười ba con hổ răng kiếm, lúc này trong lòng Quân Tiểu Nam mới yên tâm hơn một chút.
Mặc dù đối thủ rất cường hãn, nhưng số lượng dã nhân chiếm ưu thế hơn.
Và quan trọng nhất là bọn họ có vũ khí.
Lúc này, hổ lão đại dẫn đầu đã cong người lên, chuẩn bị xông về phía trước tiếp cận dã nhân gần nhất.
Đương nhiên không phải là Quân Tiểu Nam, cô vẫn chưa trưởng thành, thân hình cô quá bé nhỏ, không đủ để hổ lão đại nhét kẽ răng.
Cuộc đi săn sắp bắt đầu, nhưng đáng tiếc bạn không phải là thợ săn.
Trong tình thế tuyệt vọng, Quân Tiểu Nam lấy ra một chiếc loa sử dụng pin.
“Gừ!”
Hổ lão đại ngây người, đây là chuyện gì…
Vì sao một chú lùn lại có thể gầm to hơn nó?
Thật ra mánh khóe này gọi là phô trương thanh thế, Quân Tiểu Nam đã lợi dụng khoảng thời gian do dự ngắn ngủi của đàn hổ, dùng loa phát thanh để thông báo cho đội ngũ dã nhân.
“Các tộc nhân của bộ lạc Châm, mọi người dựa theo công phu đã học trước đây chuẩn bị sẵn sàng tư thế, đồng thời bảo vệ những dã nhân đến từ các bộ lạc khác.”
“Mọi người nhận lấy lưỡi liềm rồi chuyền lại phía sau, trong tay ai cũng phải có vũ khí!”
Đột nhiên, giọng nói của Nam vang vọng cả ngọn núi, cô vừa vung tay lên, sau lưng liền xuất hiện một đống lưỡi liềm.
Nhóm dã nhân phía sau lập tức phản ứng lại, vội vàng làm theo lời Quân Tiểu Nam.
Lúc này, tất cả mọi người đều không có tinh lực suy nghĩ xem chuyện này có khả thi hay không, bọn họ có thể sống sót hay không.
Ở thời điểm hoảng loạn cực độ, bọn họ sẽ mù quáng làm theo mệnh lệnh của người chỉ huy quyết đoán và bình tĩnh.
Hổ đầu đàn chờ đợi một hồi lâu, sau khi phát hiện người lùn này chỉ lớn tiếng rống to mà không có ý định công kích nó liền cảm thấy bản thân bị lừa.
Ngươi dám hù dọa lão hổ? Chờ bị ăn thịt đi nhé!
Hổ đầu đàn không tiếp tục do dự, tức giận gầm lên lao thẳng về phía nhóm dã nhân, hơn nữa còn có ý định thay đổi mục tiêu, lao thẳng về phía Quân Tiểu Nam, chuẩn bị cắn chết tiểu dã nhân dám thách thức uy nghiêm của nó.
Theo hành động của hổ đầu đàn, những thành viên khác của đàn hổ răng kiếm ở phía sau nó cũng bắt đầu cuộc săn của riêng mình.
Trước sự tấn công trực diện của mười mấy con hổ răng kiếm to lớn hung mãnh, Quân Tiểu Nam không hề lùi bước, ngược lại còn xông lên trước.
Bởi vì cô phải tìm cách chuyền lưỡi liềm cho những dã nhân ở phía sau, cũng như cho bọn họ thời gian chuẩn bị.
Khi hổ lão đại và Quân Tiểu Nam cách nhau chưa đầy một mét, Nam lại ra chiêu.
Trong nháy mắt, mười mấy chiếc giường gỗ đôi nặng nề bay về phía từng con hổ răng kiếm, đập vào đầu bọn chúng.
Sau đó, khoảnh khắc trước khi đụng độ trực diện với hổ lão đại, Nam nhanh chóng lắc mình vào bên trong toà trung tâm thương mại.
Quá mạo hiểm, cô cảm giác bản thân mình đã đụng phải bộ lông tản ra mùi máu của hổ lão đại.