Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 96

Chương 96 -
Chương 96 -

Một nhà Nam dẫn cả nhà a cữu về nhà bọn họ, sau khi nghỉ ngơi liền bắt đầu bộ ba dịch vụ tại nhà.

Đầu tiên là cởi sạch quần áo cũ, bắt đầu rắc thuốc bột đuổi côn trùng, sau đó điên cuồng tắm rửa.

A mẫu Phong của Nam phụ trách tắm rửa giúp a mẫu của bà ấy - Thản và chị dâu Lễ.

A phụ Vạn của Nam và a huynh Tiểu Bắc phụ trách giúp a cống Chí, a cữu Hoả, đại biểu huynh Hồ và tiểu biểu đệ Tiêu tắm rửa sạch sẽ.

Nam vô cùng thất vọng, vốn dĩ cô muốn giúp tiểu biểu đệ Tiêu đáng yêu tắm rửa, kết quả lại bị cậu nhóc từ chối không chút lưu tình.

Lý do là vì Tiêu là nam, còn Nam là nữ nên Tiêu cảm thấy xấu hổ.

Nam chỉ có thể vừa bất mãn rầm rì vừa hỗ trợ a mẫu Phong.

“Thật là, rõ ràng chỉ mới 10 tuổi, sao lại thẹn thùng thế không biết.”

Tuy rằng tuổi thọ của dã nhân khá dài, nhưng trước khi thành niên, thân thể phát triển tương đối chậm chạp, thoạt nhìn Tiêu chỉ như những em bé năm tuổi ở Lam Tinh, cần gì phải phân biệt nam nữ! Nam không phục.

Nhìn con gái bĩu môi, Phong không khỏi cảm khái, mặc dù bình thường Nam biểu hiện thành thục nhưng kỳ thật vẫn là một đứa nhỏ, quỷ ngây thơ!

Mặc dù thôn dự định sẽ xây dựng thêm một phòng tắm lớn, chủ yếu là để tạo sự tiện lợi cho tất cả mọi người - không cần đi lấy nước và đun nước vào thời gian làm việc.

Trên thực tế, mỗi ngôi nhà đều được trang bị hai bồn tắm lớn.

Vào ngày nghỉ, những dã nhân có thể ở nhà thoải mái tắm rửa, sau đó đọc sách, cả ngày nhốt mình trong nhà cũng hoàn toàn không thành vấn đề.

Sau khi tất cả các tộc nhân trong thôn cùng nhau tắm rửa sạch sẽ và hoàn thành nhiệm vụ “bộ ba”, mọi người lại bắt đầu lục tục rửa rau, nhặt rau, nấu cơm.

Thậm chí một số gia đình nhanh tay, khói bếp đã lượn lờ.

Mặc dù, chương trình giảng dạy của lớp học xóa mù chữ, Nam đã bổ sung thêm môn học “nấu ăn”, những dã nhân đã từng học qua lớp học này đều hiểu được các bước xào nấu, nhưng hầu hết mọi người đều chưa từng thực hành qua.

Do đó, mùi vị bữa cơm đầu tiên chiêu đãi bộ lạc Viêm thật sự không thể diễn tả bằng lời, mỗi người đều phải dựa vào bản lĩnh - hay nói đúng hơn là hoàn toàn dựa vào vận may.

Bất quá, vận may của cả nhà a cữu Hoả tương đối tốt, tuy rằng khả năng nấu nướng của Quân Tiểu Nam không quá xuất sắc nhưng vẫn tạm ổn, dù gì trước kia sau khi quản gia qua đời cô đều sống một mình.

Vì thế, trong sân nhà Nam liền xuất hiện một hình ảnh kỳ quái.

A cống, cậu mợ, biểu huynh biểu đệ, a phụ a mẫu, tất cả mọi người đều thay quần áo mới do ủy ban thôn phát, sau đó liền xếp hàng ngồi ở cửa phòng bếp chờ cơm.

Vốn dĩ, Nam không cảm thấy có gì đặc biệt đột nhiên trở nên khẩn trương.

Cô chưa từng đơn độc nấu ăn cho cả gia đình a!

Càng căng thẳng tay càng run, không cẩn thận cho muối nhiều một chút, một nồi rau to đùng toàn là bột nêm.

Mặc dù lãng phí rất đáng xấu hổ nhưng cô thật sự không muốn để lại lịch sử đen tối!

Tức giận muốn hộc máu xen lẫn với cảm giác xấu hổ, thế là Nam lập tức lấy ra cả tá mì gói, quyết định hôm nay mọi người cùng nhau ăn mì đi!

Cái này đơn giản, chỉ cần đun sôi nước và cho gia vị vào nấu một lần là được.

Tất cả mọi người đều tụ tập lại với nhau, hơn nữa ở khu vực bếp có một góc khuất nên không nhìn rõ tình huống trong nồi, thế là Quân Tiểu Nam nhân cơ hội này bỏ thức ăn bị hỏng vào thùng rác trong tòa nhà tiếp viện, hủy thi diệt tích.

Nam: Không có bằng chứng tức là không tồn tại!

Mì ăn liền rất nhanh đã chín nhưng cô vẫn chưa thể bình tâm, tiêu rồi, lần đầu tiên cả nhà a cữu đến nhà cô làm khách sẽ không bị hủy diệt như vậy đấy chứ...

Dưới tình thế cấp bách, Nam lại cho thêm xúc xích giăm bông và một quả trứng muối vào bát của mỗi người.

Sau đó bất chấp tất cả mang lên bàn ăn.

Quân Tiểu Nam thấp thỏm chờ đợi phản ứng của mọi người, không nghĩ đến hương vị lại ngon đến bất ngờ!

Mì gói nấu lâu nên hơi mềm, nhưng nhờ vậy mà a cống và a mỗ không cần tốn sức nhai.

Mà những người khác chưa từng ăn qua mì ăn liền, cho rằng món ăn này phải nấu như vậy, hơn nữa mì ăn liền rất thơm, khiến người ta ăn một miếng còn muốn ăn tiếp!

Tiểu biểu đệ Tiêu phá lệ ăn thêm một chén nhỏ!

Cuối cùng, nhờ mì ăn liền mà bữa ăn cực kỳ thành công.

Tay nghề nấu nướng của Quân - tay run - cho muối nhiều - lén lút hủy thi diệt tích - Tiểu Nam đã được mọi người gia đình nhất trí tán thành.

Nam: Chỉ tùy tiện nấu một bữa cơm mà thôi, không tính là gì.

Sau khi ăn trưa, mọi người liền đi đến nhà mới của gia đình Hỏa.

Phong và những người khác đã sớm quét dọn qua, bên trong sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, mọi người chỉ cần xách túi vào ở.

Lễ vừa bước vào cửa liền vô cùng thích thú hô to, không nhịn được sờ trái ngó phải.

Trước kia cô ấy chưa từng thấy qua dáng vẻ phòng ốc trông như thế nào, hôm nay bản thân được vào ở nơi này liền liên tục ảo não không biết vì sao nhà mẹ đẻ của bà ấy không chuyển vào thôn.

Trước khi gả cho thủ lĩnh bộ lạc Viêm - Hỏa, Lễ là con gái của thủ lĩnh bộ lạc Ly, nhưng gia đình Lễ chỉ có một đứa con gái, nên sau khi gả cho Hỏa, bà ấy vẫn luôn không yên lòng về a phụ a mẫu của mình.

Nhưng với điều kiện trước kia, Lễ cũng không thể chắc chắn bản thân có thể sống qua ngày, càng đừng nói đến chuyện đón a phụ và a mẫu về phụng dưỡng, đó quả thật là chuyện không dám nghĩ đến!

Hiện tại, phụ thân của Lễ bởi vì tuổi tác càng lúc càng lớn nên đã thoái vị nhiều năm, mà Lễ lại theo cả nhà Hoả chuyển vào thôn xóm, nên trong lòng luôn không ngừng nghĩ đến chuyện của a phụ và a mẫu.

“Nam, nếu lão dã nhân của các bộ lạc khác, muốn gia nhập bộ lạc Châm và dọn vào trong thôn sinh sống, không biết liệu bộ lạc Châm có tiếp nhận không? Có cần điều kiện gì hay gì không?”

Nhìn thấy Lễ khi vừa bước vào toà nhà đã rất vui mừng, sau đó lại lập tức ủ rũ, mọi người đã sớm tò mò.

Nghe Lễ hỏi như vậy, Quân Tiểu Nam liền mượn lời hỏi rõ tình huống, sau đó trả lời.

“Không thành vấn đề, tất cả mọi người đều là thân thích, chỉ cần chuyển đến đây sẽ nhận được những đãi ngộ như các tộc nhân của bộ lạc Viêm, có nhà có cửa, có thể đi học, có cơ hội việc làm.”

Sau khi Lễ nghe vậy liền vui vẻ, sau đó lại bắt đầu buồn rầu.

“Nhưng a phụ a mẫu của ta tuổi đã cao, năm xưa a mẫu sinh ta bị tổn thương thân thể, lúc còn trẻ a phụ ta làm lụng vất vả, không biết bây giờ bọn họ còn có thể làm ruộng hay không…”

Lễ vừa dứt lời, nước mắt đã rơi xuống.

Bình Luận (0)
Comment