Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh (Dịch Full)

Chương 97

Chương 97 -
Chương 97 -

Phụ thân bà ấy cả đời vất vả vì bộ lạc, khi già rồi vẫn ở lại bộ lạc Ly, các tộc nhân của bộ lạc Ly cũng sẽ không thiếu vợ chồng già bọn họ một miếng ăn, chẳng qua điều kiện sống của bộ lạc...

Bà ấy vừa nghĩ đến bản thân có cuộc sống sung túc, trong khi đó a phụ a mẫu lại ở trong hoàn cảnh khổ sở chịu đói chịu lạnh liền vô cùng khó chịu.

“Không thể làm ruộng nhưng vẫn có thể làm bạn với mọi người, thậm chí nếu còn khỏe mạnh có thể chơi đùa với nhóc Tiêu.”

“Như vậy, không phải lúc mợ, a cữu và biểu ca ra ngoài làm việc càng kiên định và yên tâm hơn hay sao.”

Không phải chỉ khi kiếm được tiền mới xem như công việc, chỉ cần cống hiến cho gia đình đều có ích đối với sự phát triển của tộc đàn.”

“Mợ cứ yên tâm để a cống và những người khác chuyển đến đây đi. Nếu thật sự không thể tiến hành công tác đối ngoại thì trong thôn vẫn phát lương hưu!”

Nam vừa an ủi mợ Lễ vừa cẩn thận giải thích.

Nghe thấy những lời Quân Tiểu Nam vừa nói, không riêng gì mợ Lễ, đến a cữu Hỏa hay thậm chí là lão thủ lĩnh của bộ lạc Viêm đều là giật mình.

Thủ lĩnh tiền nhiệm và đương nhiệm của bộ lạc Viêm liếc nhìn nhau, sau đó cả hai đều lâm vào trầm tư.

[Chỉ cần cống hiến cho gia đình đều có ích đối với sự phát triển của tộc đàn]

Trước đây, họ chưa từng nghe thấy những lời này. Tuy nhiên sau khi cẩn thận suy nghĩ lại, dường như lời này cũng rất có lý.

Trước kia, trong nhận thức của dã nhân, bọn họ cảm thấy không thể săn bắn và hái lượm trái cây chính là vô dụng.

Bây giờ dường như suy nghĩ ấy không hề chính xác.

Sau một hồi suy nghĩ, a cống Chí vỗ vai Nam.

“Hiện tại, Nam Nam nhà chúng ta đúng là khó lường, đến a cống của cháu cũng bị thuyết phục! Chẳng trách bộ lạc Châm có thể phát triển thế này, nói rất hay!”

“Ai nha a phụ, người đừng khen nàng, cái đuôi sắp vểnh lên trời rồi!”

Tuy rằng, trong lòng Phong vô cùng vui vẻ, nhưng ngoài miệng lại trêu đùa con gái.

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha!” Vạn thì trực tiếp hơn, không cần biết đối phương nói gì, chỉ cần khen con gái hắn thì chính là khen hắn, được nhạc phụ đại nhân khen thật vui vẻ a!

Người một nhà hoà thuận vui vẻ, tiếng cười nói không ngừng vang vọng.

Sau khi làm quen với nhà cửa, giải thích cách sử dụng chìa khóa và ổ khóa, nhóm người lại cùng nhau đi đến cổng trung tâm mua sắm.

Lão a mỗ Sầm đang chờ ở nơi này, cấp cho nhóm dã nhân 100 đồng xem như trợ cấp phúc lợi, bảng số chứng minh thân phận chính là chứng từ.

Bởi vì bộ lạc Viêm và bộ lạc Thổ đã sớm xác định muốn gia nhập thôn xóm, nên bảng số chứng minh thân phận của bọn họ đã sớm hoàn thành.

Vốn dĩ, hôm nay tất cả mọi người đều được nghỉ, Quân Tiểu Nam muốn tự mình đến trung tâm mua sắm tăng ca.

Không nghĩ đến lão a mỗ Sầm vừa nghe thấy ngày lễ lương nhân ba, hơn nữa hai ngày này chỉ cần làm nửa ngày công đã có thể nhận được 8 đồng nhân ba, cũng chính là 24 đồng, liền xung phong tăng ca!

Trong nhóm dã nhân, Sầm được xem là dã nhân có ý thức thay đổi rất nhanh, chỉ cần có tiền lương, bình thường không có việc gì đều sẽ mua mua mua.

Vốn dĩ, bà ấy đang làm việc ở cửa hàng nhỏ, hôm nay mua quần áo mới cho lão chồng, ngày mai lại mua cho cháu trai đồ ăn vặt, nhìn thấy đồ trang sức đẹp mắt cũng sẽ mua thêm cho bản thân một hai món, dù sao cuộc sống hiện tại cũng tràn ngập ánh nắng mặt trời.

Quân Tiểu Nam thấy nhân viên nhiệt tình như thế, lại còn lấy thành tích toán học xuất sắc của bản thân ra ứng cử liền đáp ứng.

Thời điểm mọi người nhận được quỹ phúc lợi và quỹ khen thưởng, đã xảy ra một sự kiện khá thú vị.

Một số dã nhân của bộ lạc Viêm, mặc dù chưa từng đến đây làm công, cũng không biết chữ và tính toán, nhưng nghe các tộc nhân nói qua thứ được gọi là “đồng xu” nho nhỏ này có thể đổi được rất nhiều thức ăn liền nhớ kỹ.

Và 100 tệ được phát hành theo hai cách.

Một là 100 đồng xu nặng trịch, và một loại khác là tiền giấy mệnh giá 100 tệ.

Từ khi nhóm dã nhân bắt đầu kiếm được tiền, sau một thời gian mọi người tích góp được không ít tiền, nếu mãi sử dụng tiền xu thì không tiện mang theo, còn dễ dàng bị rớt mất, do đó Nam liền nhân cơ hội này, giới thiệu đến mọi người khái niệm tiền giấy.

Khi đoàn người Quân Tiểu Nam chạy đến thì đúng lúc phát hết đồng xu, lão a mỗ Sầm liền đưa tiền giấy cho một dã nhân của bộ lạc Viêm.

Sau khi nhận được, đối phương có chút không chắc chắn, vì sao lại hoàn toàn khác với những gì các tộc nhân đã nói? Nó không có hình tròn và cưng cứng! Không phải mình bị lừa đấy chứ...

Vì vậy, mặc dù thái độ rất tốt nhưng vẫn kiên trì không nhận tiền giấy, nhất định muốn loại tiền xu làm bằng kim loại!

Lão a mỗ Sầm giải thích nửa ngày cũng không có kết quả, đang muốn đi tìm Quân Tiểu Nam thì cả nhà bọn họ liền đến.

Vị a thúc này, 100 đồng tiền giấy cũng có giá trị tương đương với 100 đồng tiền xu, có thể mua những món đồ tương tự.”

Bởi vì trước kia người này chưa từng gặp qua thánh nữ của bộ lạc Châm nên trong lúc nhất thời không nhận ra.

Sau khi Nam giải thích một hồi vẫn không mấy tin tưởng.

Thẳng đến khi nhìn thấy Hoả - thủ lĩnh bộ lạc nhà mình đứng một bên, lúc này mới tin tưởng đây là sự thật, sau đó cầm tiền giấy cao hứng rời đi.

Nam không nghĩ tới bản thân đến đây lâu như vậy còn có thể bị dã nhân xe là kẻ lừa đảo, trọng trách phổ cập văn hoá gánh nặng đường xa a.

Kỳ thật, người thân của gia đình Quân Tiểu Nam xem như là nhóm người đến nhận quỹ phúc lợi và quỹ khen thưởng khá muộn.

Nhưng sau khi nhận được tiền, bọn họ ngay lập tức đến khu vực rau tươi ở tầng trệt của trung tâm mua sắm.

Vì muốn tiết kiệm nhân lực, hôm nay Quân Tiểu Nam chỉ sắp xếp để một mình lão a mỗ Sầm tăng ca.

Những dã nhân sẽ nhận quỹ ở cổng trung tâm mua sắm, vào trung tâm mua sắm những vật dụng cần thiết, sau đó đi ra và trực tiếp thanh toán ở cổng.

Tất cả đều là những vật phẩm như trái cây và rau quả, nên cũng không có cách nào trộm cắp.

Hơn nữa, bởi vì chỉ có một mình lão a mỗ Sầm tính tiền, nên để đơn giản hóa sổ sách, giá cả của tất cả các món hàng đều có giá 1 đồng.

Ví dụ như 1 đồng sẽ mua được ba quả cam, cải trắng 1 đồng một củ, bánh mì 1 đồng hai cái…

Ngay khi đoàn người Quân Tiểu Nam vừa tiến vào bên trong cao ốc, tiểu biểu đệ Tiêu đã bị chấn kinh!

Ôi mẹ ơi! Đây chính là thiên đường thức ăn ngon a!

Bình Luận (0)
Comment