Từ hôm đó trở đi, mấy ngày liền, mỗi lần nhìn thấy Lâm Việt, Tô Tiểu Triết đều thấy dáng vẻ lạnh nhạt của anh.
Buổi tối hôm ấy, Lâm Việt cố tình kéo Tô Tiểu Triết ngồi xuống đối diện.
Trong lòng Tô Tiểu Triết đang bực bội, liền quay đầu nhìn chỗ khác.
Bỗng nghe một tiếng boong loong loong vang lên, cô tò mò, len lén quay lại nhìn.
Không ngờ Lâm Việt đang ôm một nhạc cụ trông giống tì bà.
Tô Tiểu Triết hiếu kỳ định vươn tay sờ thử.
Lâm Việt liền khảy một cái, vậy mà lại chơi như đang đánh guitar.
Ánh mắt anh chuyên chú, trông chẳng khác nào ngày nào đó ở buổi diễn tại Bắc Kinh, anh ôm guitar đơn ca trên sân khấu.
Bài hát lần này là “Chúc mừng sinh nhật”.
“Chúc em sinh nhật vui vẻ, Tiểu Triết thân yêu của anh.”
Khảy xong nốt cuối cùng, Lâm Việt đặt tay lên dây đàn.
Tô Tiểu Triết vẫn cố ý giữ mặt lạnh: “Đây là gì?”
Lâm Việt đáp: “Quà sinh nhật.”
Tô Tiểu Triết nói: “Sinh nhật em qua lâu rồi.”
Lâm Việt nói: “Đây là quà sinh nhật bù cho năm *****ên.”
Tô Tiểu Triết nói: “Anh đưa rồi mà.”
Lâm Việt ngạc nhiên: “Đưa rồi?” Anh nghĩ một lát, “Tiểu Triết, chẳng lẽ em định nói: Gặp được anh chính là món quà tuyệt vời nhất của em?”
Tô Tiểu Triết nghiêng người qua, sờ trán anh, nghiêm túc bảo: “Tự luyến là bệnh, cần chữa.”
Lâm Việt bật cười: “Anh từng tặng em quà lúc nào cơ?”
Tô Tiểu Triết đáp: “Có một lần diễn đàn tổ chức bốc thăm, thành viên có sinh nhật trong tháng được tham gia. Em bốc trúng tấm thiệp anh viết tay chúc mừng sinh nhật.”
Cô ngẩng cằm lên: “Còn viết cả tên em.”
Lâm Việt nhìn cô, ánh mắt dần trở nên sâu lắng. Anh nắm tay Tô Tiểu Triết, kéo đến môi hôn nhẹ.
“Thì ra từ khi ấy, anh đã viết tên em rồi.”
Khi đó, anh còn chưa biết đến sự tồn tại của cô gái này, thế mà lại viết tay ba chữ “Tô Tiểu Triết”.
Tô Tiểu Triết định rút tay về, nhưng Lâm Việt nắm rất chặt.
Cô đành để mặc anh nắm, rồi đánh trống lảng: “Anh học chơi cái này khi nào vậy?”
Lâm Việt nói: “Mấy hôm cô Tô xem anh như người vô hình đó.”
Tô Tiểu Triết nghĩ đến chuyện của Hựu Thanh, liền thở dài: “Em vẫn thấy Đồ Thế Kiệt làm vậy là sai.”
Lâm Việt nói: “Anh ấy cũng vì lo cho Hựu Thanh thôi.”
Tô Tiểu Triết nói: “Nếu một ngày nào đó, em…”
Lâm Việt cắt lời: “Giữa Lâm Chu Chu và em, anh chọn em.”
Tô Tiểu Triết nhìn anh.
Lâm Việt kéo cô lại gần, chuẩn bị hôn lên môi.
Nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào mơ hồ.
Hai người nhìn nhau.
Không xong rồi! Nhà Hựu Thanh!
Lâm Việt và Tô Tiểu Triết vội chạy đến.
Hựu Thanh đang gục mặt xuống giường, dưới đất là chiếc bát vỡ tan tành, nước thuốc nóng hổi tràn ra khắp nơi.
Hựu Thanh vừa khóc vừa nói: “Chàng định cho ta uống cái gì vậy!”
Tô Tiểu Triết hoảng hốt, vội vàng đỡ Hựu Thanh: “Em uống rồi à?”
Hựu Thanh vừa khóc vừa lắc đầu: “Ta biết trong lòng chàng có chuyện… nhưng sao chàng có thể làm vậy với đứa bé của chúng ta!”
Đồ Thế Kiệt mặt tái nhợt, hai tay siết chặt.
Lâm Việt bước lên, đặt tay lên vai anh: “Chúng ta ra ngoài trước đã.”
Đồ Thế Kiệt xoay người.
Hựu Thanh nghẹn ngào nói: “Ta muốn sinh con. Dù thế nào, ta cũng muốn giữ lại!”
Đồ Thế Kiệt lập tức dừng bước, quay lại nhìn cô: “Nàng có từng nghĩ cho ta không? Lỡ như… chỉ còn lại một mình ta thì sao! Nàng muốn ta sống thế nào đây!”
Hựu Thanh nhìn anh: “Thế Kiệt… ta biết, chàng là vì ta. Nhưng ta muốn có đứa con này, không chỉ vì chàng, mà còn vì chính ta nữa.”
Tô Tiểu Triết lặng lẽ lùi ra, đi đến bên cạnh Lâm Việt.
Đồ Thế Kiệt bước đến, quỳ một gối cạnh giường, mắt rơm rớm nước: “Có con thì sao chứ, không có nàng, ta vẫn chỉ là kẻ cô đơn một mình.”
Hựu Thanh đưa tay vuốt mặt anh, vừa rơi lệ vừa mỉm cười: “Cho ta một cơ hội, chúng ta cùng thử, được không?”
Tô Tiểu Triết lặng lẽ đưa tay, nắm lấy tay Lâm Việt.
Trên đường về, tay hai người vẫn không rời nhau.
Đồ Thế Kiệt cuối cùng cũng đồng ý, nhưng lập tức lao vào mua đủ loại thuốc bổ.
Dù là trên trời bay, dưới nước bơi hay trong đất đào được, hễ có lợi cho sức khỏe Hựu Thanh, bất kể đắt rẻ khó tìm, anh đều cố gắng tìm cho bằng được.
Khi bận quá không đi được, Tô Tiểu Triết sẽ thay anh đến thị trấn Kim Thủy lấy hàng.
Đi ngang qua tiệm bánh, cô thấy trong cửa tiệm đã bắt đầu bày bán bánh đoàn viên.
Trước khi xuyên không tới đây, nơi cô sống gọi loại bánh đó là bánh trung thu.
Ở Đại Chu cũng có Tết Trung Thu, cũng ngắm trăng, ăn bánh.
Tô Tiểu Triết bước vào tiệm, chọn mấy vị khác nhau, nhờ tiểu nhị gói lại.
Có một cỗ xe ngựa đi ngang qua cửa tiệm, trong xe có người “ồ” lên một tiếng, vén rèm nhìn ra.
Nhưng Tô Tiểu Triết đã rời tiệm, lẫn vào đám đông, thoáng cái đã mất hút.
Trong xe có người hỏi: “Sao vậy?”
Người lên tiếng ban đầu nói: “Hình như tôi vừa nhìn thấy một người quen.”
“Người quen? Tôi có biết không? Tên là gì?”
“Cô ấy tên là Tô Tiểu Triết.”
Tô Tiểu Triết đem bánh đoàn viên chia cho từng nhà một ít, phần bánh vị mình thích và Hựu Thanh thích thì giữ lại, xách giỏ đến nhà Hựu Thanh.
Trong tháng đầu mang thai, Hựu Thanh nôn nghén dữ dội, mấy hôm nay mới đỡ hơn một chút.
Tô Tiểu Triết lấy ra một chiếc bánh: “Nhân mặn đó, ăn thử xem?”
Hựu Thanh bẻ một miếng nhỏ, nếm thử.
Tô Tiểu Triết hỏi: “Thế nào?”
Hựu Thanh cười: “Ngon lắm.”
Tô Tiểu Triết lúc này mới thở phào.
Lâm Việt và Đồ Thế Kiệt cùng mặc quân phục bước vào nhà.
Đồ Thế Kiệt vừa thấy Hựu Thanh đang ăn bánh, lập tức lo lắng không yên: “Nàng đang ăn gì vậy? Ăn được không? Có sao không? Có buồn nôn không?”
Hựu Thanh vội vàng đáp: “Là bánh đoàn viên, dạo này ta ăn gì cũng không vô, may là cái này còn nuốt được chút ít.”
Đồ Thế Kiệt lúc này mới yên tâm: “Mai ta mua thêm cho nàng.”
Tô Tiểu Triết lẩm bẩm: “Anh nhìn người ta kìa.”
Lâm Việt khẽ nói: “Nếu em mang bầu Lâm Chu Chu, anh sẽ mua cho em cả một căn phòng bánh.”
Tô Tiểu Triết lập tức giơ chân giẫm cho anh một cái.
Hựu Thanh hỏi: “Hôm nay không phải ngày nghỉ của chàng mà, sao lại đến?”
Đồ Thế Kiệt nói: “Ta xin nghỉ phép với Tướng quân Mộ Dung Địch rồi.”
Đang nói dở, ngoài cửa vang lên tiếng gọi: “Tiểu Triết có nhà không?”
Tô Tiểu Triết vội đáp: “Có ạ, bà tìm cháu có việc gì?”
Bà Đặng nói: “Có người bảo là quen biết cũ của cháu, muốn gặp cháu một lát.”
Tô Tiểu Triết ngạc nhiên, cùng Lâm Việt đi ra phòng ngoài, bà Đặng dẫn theo một người bước vào.
Tô Tiểu Triết vừa nhìn thấy người ấy, liền sững sờ.
Đối phương cũng giật mình: “Tiểu Triết, thật sự là cháu sao?”
Tô Tiểu Triết ngơ ngác: “Tào… Tào nhị thẩm?”
Đó là một đêm mưa tầm tã.
Tô Tiểu Triết trượt chân ngã từ cầu thang xuống, rồi xuyên không đến thế giới này.
Những năm tháng sau đó, trắc trở, phiêu bạt, muôn vàn trải nghiệm, hóa ra đã trôi qua như nước chảy mây bay.
Nhị thẩm nhìn bộ quân phục trên người Lâm Việt, lại nhìn sang Tô Tiểu Triết: “Hai anh em các con, thì ra là ở đây.”
Bà Đặng sững người: “Anh em?”
Tô Tiểu Triết liếc nhìn Lâm Việt, Lâm Việt cũng lộ vẻ bất đắc dĩ, khẽ cười gượng.
Nhị thẩm gặp một ông chủ hiệu vải, hai người rất tâm đầu ý hợp, qua lại vài lần liền tái giá. Nghe nói trấn Kim Thủy gần đây ngày một phát đạt, ông chủ hiệu vải liền đến đây tìm cơ hội buôn bán, nhị thẩm cũng theo cùng. Không ngờ lại gặp được Tô Tiểu Triết ở đây.
Thẩm hỏi thăm, biết trong doanh trại Vạn Hạc Quan có một vị phu nhân được phong tước Kim Sơn là Vương Phi Thanh Châu, tên là Tô Tiểu Triết.
Nhị thẩm trong lòng nửa tin nửa ngờ, nghĩ: chẳng lẽ phu nhân cao quý ấy lại là cô gái từng xay đậu, vác đậu phụ giúp mình trong xưởng đậu?
Nhưng vừa gặp mặt, đúng là một người.
Kỳ lạ hơn là, mọi người đều nghĩ hai người họ là vợ chồng, đều gọi Tô Tiểu Triết là “Lâm phu nhân”.
Tô Tiểu Triết mời nhị thẩm về nhà, giải thích: “Thực ra cháu với Lâm Việt không phải anh em. Anh ấy không phải ca ca của cháu. Khi đó tình thế cấp bách, tụi cháu buộc phải cải trang thân phận. Nhị thẩm, ngày đó thật cảm ơn thẩm đã giúp đỡ.”
Nhị thẩm cười: “Hèn chi, lúc ấy thẩm đã cảm thấy hai đứa đâu giống anh em gì cho cam.”
Tô Tiểu Triết ngượng ngùng: “Cái đó… là có nguyên do khác.”
Nhị thẩm nói: “Sau khi các con đi không lâu, Tướng quân Mộ Dung đã điều tra ra sự thật. Thẩm vẫn luôn thấy áy náy, thời buổi loạn lạc, không biết hai đứa sẽ đi đâu, có chốn dung thân không. Nhưng nghĩ lại, hai đứa nương tựa lẫn nhau, ông trời sẽ phù hộ thôi. Giờ đây bình an là tốt rồi.”
Tô Tiểu Triết đáp: “Thẩm cũng vậy, bình an là tốt rồi.”
Nhị thẩm trò chuyện thêm một lát rồi cáo từ.
Tô Tiểu Triết tiễn thẩm ra cửa, vừa quay đầu đã thấy Lâm Việt đến đón.
Hai người đi cùng nhau về, Tô Tiểu Triết thở dài: “Anh nói xem, ngày mai có khi lại rộ lên tin đồn mới về hai ta ấy nhỉ?”
Lâm Việt hỏi: “Tin đồn gì?”
Tô Tiểu Triết nói: “Nói hai ta không phải vợ chồng, mà là anh em ruột.”
Lâm Việt suy nghĩ một chút, bất ngờ ôm chầm lấy cô, lớn tiếng nói: “Tô Tiểu Triết là thê tử của ta, Lâm Việt! Hàng thật giá thật, thật lòng không lừa dối!”
Dân làng nhìn thấy đều bật cười — đôi tiểu phu thê này lại đang quậy rồi.
Tô Tiểu Triết vừa xấu hổ vừa tức giận, định đá cho anh một phát.
Nhưng Lâm Việt ôm chặt không buông.
Tô Tiểu Triết gắng ngẩng đầu: “Cơ ngực anh đang đè em đấy!”
Lâm Việt bật cười, cúi đầu nhìn cô: “Anh nói thật đấy.”
Tô Tiểu Triết hỏi: “Thật cái gì?”
Lâm Việt nói: “Tô Tiểu Triết, lấy anh nhé.”
Tô Tiểu Triết ngẩn người.
Lâm Việt chỉ hỏi một lần, không hề ép buộc. Mọi chuyện vẫn tiếp diễn như cũ, ngày qua ngày.
Đến mức Tô Tiểu Triết còn nghi ngờ bản thân đã nghe nhầm.
Cô thường ngẩn người, đang làm việc cũng đột ngột dừng tay.
Hựu Thanh đang may áo quần cho đứa bé trong bụng, ngẩng đầu thấy Tô Tiểu Triết đang thất thần, liền hỏi: “Tiểu Triết?”
Tô Tiểu Triết hoàn hồn: “Hả?”
Hựu Thanh hỏi: “Chị thêu tới đâu rồi?”
Tô Tiểu Triết cúi đầu nhìn — một chiếc quần đang may dở đã bị cô khâu thành một đống vải nhàu nát.
Cô bực mình: “Chị làm lại.”
Hựu Thanh dịu dàng hỏi: “Sao vậy, có chuyện gì à?”
Tô Tiểu Triết đáp: “Không có gì.”
Hựu Thanh nhìn bụng mình, cứ tưởng Tô Tiểu Triết đang lo nghĩ chuyện khác, liền nói:
“Tiểu Triết, đừng lo lắng, chắc bọn chị cũng sắp có tin vui thôi.”
Tô Tiểu Triết ngẩn người: “Sắp có tin gì?”
Hựu Thanh nói: “Em bé ấy mà. Cả thôn chỉ còn hai anh chị là chưa có tin tức. Nhưng chuyện này vội không được đâu, em cũng là đột nhiên mới có thai thôi.”
Tô Tiểu Triết gượng cười: “Chị chưa từng nghĩ đến chuyện đó…”
Hựu Thanh lo lắng: “Sao lại không nghĩ? Lâm đại nhân với chị tuổi tác đều chẳng còn nhỏ, đến giờ vẫn chưa có con, người ta sẽ nói thế nào?”
Tô Tiểu Triết ngẫm nghĩ, dè dặt nói: “Họ sẽ nói Lâm Việt… không được?”
Hựu Thanh vừa buồn cười vừa tức giận: “Nói bậy gì thế! Ý em là sẽ đề nghị Lâm đại nhân nạp thiếp!”
Nói đến đây, Tô Tiểu Triết ngược lại thấy yên tâm: “Không đời nào.”
Với tính khí hiện tại của Lâm Việt, ai mà dám mở miệng đề cập chuyện nạp thiếp, e là chưa kịp nói xong đã bị anh chém thành ba khúc.
Nhưng tạo hóa trêu ngươi, chẳng bao giờ cho con người sống theo đúng ý mình.
Nhị thẩm là vợ kế, người vợ trước để lại một cô con gái tên là Phạm Tiểu Tang.
Tiểu Tang mất mẹ từ nhỏ, được cha nuông chiều lớn lên. Nhị thẩm làm mẹ kế cũng không dám quá nghiêm khắc, sợ mang tiếng cay nghiệt với con vợ trước.
Tiểu Tang xinh xắn, tính tình lại kiêu căng, đối với người tới hỏi cưới thì chê lên chê xuống, mãi vẫn chưa lấy chồng.
Sau khi ông Phạm đến trấn Kim Thủy, việc *****ên là tìm mối cho con gái.
Tiểu Tang chịu đi theo, cũng vì có chủ đích. Cô không hứng thú với việc lấy chồng thương nhân — phú quý cô đã hưởng đủ, chẳng còn ham.
Giờ cô muốn lấy một nam tử hán oai phong lẫm liệt, một người có thể đưa cô bước chân vào giới thượng lưu của Đại Chu.
Văn nhân thì không được — bọn họ xuất thân danh môn, khinh thường con gái nhà buôn. Nhưng võ tướng thì khác, Đại Chu xưa nay trọng văn khinh võ, võ tướng vẫn có thể kết thân với thương hộ. Các tướng lĩnh ở Vạn Hạc Quan chính là mục tiêu tốt nhất.
Nhị thẩm biết được ý nghĩ của Tiểu Tang, khuyên nhủ mãi: “Tiểu Tang, nghe lời mẹ, chớ có lấy người ở đó.”
Tiểu Tang nói: “Tại sao không? Con có gì không xứng?”
Nhị thẩm thở dài: “Trong Vạn Hạc Quan chỉ có vài người hợp tuổi. Con muốn lấy Mộ Dung Địch sao?”
Tiểu Tang nhớ đến lần chạm mặt từ xa với Mộ Dung Địch. Gương mặt dị tộc hoàn toàn khác người Đại Chu, đáng sợ hơn là chỉ còn một con mắt.
Tiểu Tang lập tức lắc đầu như trống bỏi.
Nhị thẩm nói: “Vậy thì chỉ còn hai phó tướng. Phó tướng Đồ thì khỏi nghĩ, ai cũng biết anh ta yêu vợ đến mức thề không nạp thiếp.”
Tiểu Tang hỏi: “Còn tên Lâm Việt kia?”
Nhị thẩm ngớ người.
Tiểu Tang nhân cơ hội nói tiếp: “Mẹ cũng từng nói mẹ quen Lâm Việt, trước kia anh ta còn được mẹ giúp đỡ. Mẹ không thể thử giúp con một lần sao?”
Nhị thẩm chau mày suy nghĩ.
Tiểu Tang sầm mặt: “Mẹ! Con là con gái ruột của mẹ mà mẹ không lo cho việc cả đời của con sao?”
Nhị thẩm nói: “Không phải mẹ không lo. Mà là người này thật sự không hợp.”
Tiểu Tang nói: “Con nghe nói phó tướng Lâm rất lợi hại, từng làm thế thân cho Vương gia Thanh Châu, đánh mấy trận đại thắng, mà…” – mặt đỏ lên – “nghe nói còn đẹp trai vô cùng nữa.”
Nhị thẩm cười khổ: “Đó là trước kia. Vài hôm trước mẹ đến gặp họ, mặt anh ta đã có hai vết sẹo, trông rất đáng sợ.”
Tiểu Tang khựng lại, rồi bướng bỉnh nói: “Con không cần biết! Cái bà Lâm phu nhân ấy bao nhiêu năm rồi không sinh được đứa nào, vốn dĩ đã không ổn rồi!”
Nhị thẩm bất đắc dĩ, nhưng thấy Tiểu Tang điều tra rõ ràng như vậy, trong lòng biết con bé đã có ý với Lâm Việt từ sớm. Chỉ đành cắn răng, chuẩn bị đến thử một chuyến.