Yêu Long Cổ Đế (Bản Dịch)

Chương 322 - Chương 322 - Chó Cắn Chó !

Chương 322 - Chó cắn chó !
Chương 322 - Chó cắn chó !

"Lão phu đang hỏi ngươi đó, tên Tô Bát Lưu kia, đến cùng đã xảy ra chuyện gì!"

Uông Tuyền hừ lạnh, bắt lấy cổ áo Lưu Vũ Hiên, tạo dáng tràn đầy cao cao tại thượng.

"Ta đã nói với ngươi rồi, tên Tô Bát Lưu kia đã đánh tới đây, ngươi còn muốn ta nói cái gì? !" Lưu Vũ Hiên lộ ra hai con ngươi đỏ tươi.

Hắn có loại cảm giác. Nếu như mình thật sự bị chết, tất nhiên sẽ chết gián tiếp trong tay tên Uông Tuyên này, nếu không phải là hắn cản đường thì mình cũng đã sớm chạy trốn rồi!

"Lão phu muốn ngươi nói điểm chính cho rõ ràng!"

Uông Tuyền lại là bộp một tiếng, giáng cho Lưu Vũ Hiên một tát vang dội.

Lưu Vũ Hiên triệt để ngây ngẩn cả người, hắn bưng bít lấy khuôn mặt đỏ bừng sưng lên, đối với Kinh Thần tông, lại có nhận thức mới.

"Tốt, ngươi muốn nghe đúng không? Ta đây liền nói thật rõ cho ngươi ha!"

Lưu Vũ Hiên nghiến răng nghiến lợi, trầm giọng nói: "Hôm nay, Tô Bát Lưu đã trở về, đích thân tới Lưu Tuyết tông ta, dùng lực lượng một người, mạnh mẽ chống lại tam đại Long Thần cảnh của Lưu Tuyết tông ta và mạnh mẽ đàn áp gần 20 vạn đệ tử!"

"Tông chủ tự giác được mình không địch lại, để cho chúng ta đến đây hướng Kinh Thần tông cùng Thất Kiếm cung báo tin. Ở tại thời điểm chúng ta lao ra thì đã chết gần 10 vạn đệ tử rồi, còn có trưởng lão Lê Sinh, đệ nhất trưởng lão Bành Lỗi càng là chết trong tay tên Tô Bát Lưu khát máu kia. Nếu như ta suy đoán không sai, thời khắc này Lưu Tuyết tông, chỉ sợ đã bị tiêu diệt sạch sẽ, đến mức 2 người tông chủ và phó Tông chủ chỉ sợ cũng lâm nguy, thậm chí đã ngã xuống, bằng không thì làm sao hắn lại chạy tới đây để đuổi giết vài tên đệ tử chúng ta!"

"Hắn đang truy sát bọn ta, cho nên cũng sẽ tiến vào truyền tống trận sau chúng ta không vượt quá 2 phút. Ta tin rằng Tô Bát Lưu chẳng mấy chốc sẽ đi vào quận Nam Thanh. Bởi vì hắn từng nói qua những tông môn từng bỏ đá xuống giếng với Đồ Thần các, hắn đều không bỏ qua một cái!"

Lần này Lưu Vũ Hiên nói hết sức kỹ càng, tại lúc nói chuyện, hắn đã làm tốt chuẩn bị để tử vong, đồng thời thường xuyên quét về phía cái truyền tống trận kia, mỗi khi thấy có sóng chấn động thì vô cùng lo sợ.

Chẳng qua rất nhanh hắn đã thở ra một hơi vì quá nhiều người sử dụng truyền tống trận nên cái gợn sóng kia cũng không phải là do Tô Hàn tiến đến đây truyền ra mà bởi vì những người khác truyền tống.

"Hiện tại, Uông trưởng lão cảm nhận được lời nói của ta đã rõ ràng chưa?" Lưu Vũ Hiên lộ ra hai con ngươi đỏ tươi nhìn chằm chằm Uông Tuyền.

Nếu bàn về hận, giờ phút này hắn hận Tô Hàn một thì hận Uông Tuyên hai.

Nếu như Tô Hàn thật sự truy tới đây. CHính tên Uông TUyên này đã gián tiếp đem sinh lộ của mình đoạn tuyệt!

"Ba!"

Lưu Vũ Hiên vừa nói xong, Uông Tuyền lại giáng một cái tát vào mặt hắn.

"Ngươi làm sao không nói sớm? !"

Vẻ mặt Uông Tuyền thay đổi liên tục, theo từng câu trong miệng Lưu Vũ Hiên thì hắn đã có thể nghe được, Lưu Tuyết tông thời khắc này nghĩ đến đã không sai biệt lắm bị tiêu diệt rồi.

Bằng không thì loại tiểu lâu la như Lưu Vũ Hiên này thì làm sao để cho Tô Bát Lưu lãng phí thời gian đuổi giết theo được?

Chỉ sợ hắn càng muốn tới quận Nam Thanh cũng như vừa vặn thuận đường giải quyết bọn Lưu Vũ Hiên này!

Mà Tô Bát Lưu có thể dùng lực lượng một người diệt đi toàn bộ Lưu Tuyết tông thì đối với Kinh Thần tông cũng sẽ có nguy cơ rất lớn!

Dù sao cả hai đều là bát lưu tông môn uy tín lâu năm, thực lực không kém là bao.

"Ta đã nói tên Tô Bát Lưu giết tới nơi rồi, ngươi bị điếc hả? !" Lưu Vũ Hiên quát ầm lên.

Hắn tới tới lui lui đã bị đánh ba bạt tai, trong lòng càng tuyệt vọng, đối với Uông Tuyền cũng không cần cung kính chi nữa.

"Hèn mạt, chờ lão phu trở về lại thu thập ngươi!"

Uông Tuyền hừ lạnh một tiếng, buông ra Lưu Vũ Hiên, chợt quay đầu nói: "Lập tức trở về tông, thông tri tông môn, đại địch xâm phạm!"

Nghe đến lời này, Lưu Vũ Hiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Có điều trong lòng hắn cũng hơi nghi hoặc một chút, vì cái gì tên Tô Bát Lưu kia thời gian dài như vậy chưa có đuổi theo tới đây?

Sau khi hắn từ trong Vạn Bảo các đi ra, tầm mắt của y vẫn đang ngó chừng cái truyền tống trận kia, mí mắt chớp giật liên tục luôn cảm thấy Tô Bát Lưu sẽ không bỏ qua cho nhóm người của mình nên khẳng định sẽ truy đuổi đến cùng.

Nhưng bây giờ đã qua thời gian dài như vậy, lại còn không thấy thân ảnh Tô Bát Lưu.

"Chẳng lẽ là ta nghĩ nhiều rồi? Hắn thật sự không để chúng ta vào mắt nên không muốn lãng phí thời gian truy sát? Chẳng lẽ hắn thông qua truyền tống trận đi quận Minh Hải gây sự với Thất Kiếm cung?" Lưu Vũ Hiên thầm nghĩ trong lòng.

Trong lúc hắn đang tính toán lúc nào rời đi thì lại liếc qua truyền tống trận thêm một lần nữa.

Lần nhìn này để cho tâm thần Lưu Vũ Hiên nổ vang, trong đầu hắn vù vù, tóc gáy toàn thân dựng lên, da đầu trực tiếp nổ tung!

Bởi vì chẳng biết lúc nào, đã có một đạo thân ảnh trang phục trắng đang bình tĩnh đứng lặng yên nơi đó, chỉ nhìn chằm chằm đám người bọn họ.

Ánh mắt ấy nhìn như bình tĩnh nhưng lại giống như là ác quỷ, âm hồn bất tán để cho Lưu Vũ Hiên đối mặt trong nháy mắt đã bị nồng đậm hoảng sợ bao vây!

"Tô, Tô Bát Lưu. . ."

Lưu Vũ Hiên cà lăm bật thốt lên. Dưới ánh mắt của thân ảnh trang phục trắng kia giống như muốn nói mà nói chẳng xong.

"Câm miệng cho ta!"

Uông Tuyền liền quạt thêm một bạt tai, quát: "Tô Bát Lưu lại như thế nào? Hắn xem như tới thật thì cũng chưa chắc có thể làm gì được Kinh Thần tông bọn ta!"

"Nơi đó, nơi đó. . ."

Lưu Vũ Hiên dù bị quạt một bạt tai nhưng lại giống như chẳng có tý cảm giác nào. Hắn nâng tay phải mình lên, kinh ngạc chỉ vào chỗ truyền tống trận.

Lông mày Uông Tuyền không khỏi nhăn lại, cũng theo hướng đó nhìn tới thấy được một thân ảnh y phục trắng có tướng mạo tuấn tú, tóc để xõa ngang vai!

"Tô. . . Tô Bát Lưu! ! !"

Trong chớp mắt, mặt mũi hắn tràn đầy mồ hôi lạnh tuông ra. Uông Tuyền gào thét, tinh thần chấn động, đồng tử kịch liệt co vào.

"Đi! ! !"

Sau một khắc, hắn hét lớn một câu, thân ảnh trực tiếp muốn xông ra.

Nhưng vào lúc này, một đạo bàn tay từ sao lưng hắn duỗi ra ngăn lại phần eo của y khiến cho thân ảnh của hắn lúc này dừng lại một chút để cho tốc độ càng giảm đi.

"Ngươi, cái tên hèn nhát này muốn làm gì hả? !"

Uông Tuyền quay đầu nhìn thoáng qua, thấy người ngăn mình lại đúng là Lưu Vũ Hiên, liền nổi giận.

"Đều là ngươi làm hại chúng ta, đáng lý ra mọi người đều có thể sống nhưng ngươi lại muốn phải chôn vùi tại đây!"

Lưu Vũ Hiên nhìn chằm chằm Uông Tuyền, giống như điên cuồng lộ ra một vệt nụ cười: "Nếu không phải là ngươi, thời khắc này chúng ta nói không chừng đã tiến nhập Kinh Thần tông, nói không chừng toàn bộ trên dưới Kinh Thần tông đều biết việc này, cũng nói không chừng đã sớm làn xong hết thảy phòng ngự để ngăn cản Tô Bát Lưu!"

"Nhưng bởi vì ngươi cuồng ngạo, bởi vì ngươi phách lối, bởi vì trong mắt của ngươi không xem ai ra gì lại để cho bọn ta vô ích chờ chết ở đây!"

"Đều tại ngươi. . . Đều tại ngươi! ! !"

"Nếu bọn ta không sống được, vậy ngươi cũng chết cùng chúng ta đi nhé hahaha! ! !"

Lưu Vũ Hiên nói đến khàn giọng, dường như đem hết thảy oán hận trong lòng cùng toàn bộ phẫn nộ đều phát tiết hết ra.

Sau khi vừa kết thúc lời nói, hắn bạo phát ra tu vị Long Linh cảnh đem Uông Tuyền mạnh mẽ quăng tới chỗ Tô Hàn.

"Đáng chết, lão phu nhất định phải giết ngươi! ! !"

Uông Tuyền dù như thế nào cũng không nghĩ tới tên này sẽ làm như vậy. Tuy rằng hắn có tu vi Long Đan cảnh nhưng tại tình huống không có phòng bị chút nào dễ dàng bị Lưu Vũ Hiên dùng sức quẳng bay về phía Tô Hàn.

Bình Luận (0)
Comment