“Cút cho lão phu!”
Thấy cái miệng to lớn xuất hiện, Lưu Thủy Cuồng Hàn sắc mặt đại biến, tu vi Ngụy Hoàng cảnh bùng nổ toàn bộ, chỗ mi tâm hắn lại xuất hiện một đạo hư ảo sao trời.
Thời điểm sao trời này xuất hiện, tu vi của Lưu Thủy Cuồng Hàn lại tăng thêm một chút!
Nhìn đạo sao trời này, Tô Hàn lại có chút nhíu mày.
“Huyễn Tinh thuật?”
Hư ảo sao trời này ngưng tụ ra rất giống với một loại thuật pháp mà Tô Hàn đã thấy ở kiếp trước, Huyễn Tinh thuật.
Huyễn Tinh thuật này thiêu đốt tuổi thọ của người ta, khiến cho tu vi tăng mạnh trong một khoảng thời gian ngắn, thậm chí còn có thể vượt qua một cảnh giới.
Nhưng pháp thuật mà Lưu Thủy Cuồng Hàn thi triển lúc này cũng không phải là Huyễn Tinh thuật.
Tuy nói cũng là thiêu đốt thọ nguyên (tuổi thọ) như vậy, nhưng tu vi tăng lên so với Huyễn Tinh thuật thì thật sự là quá ít!
“Hôm nay, cho dù ngươi dời đi nhưng trường cung trong tay ngươi phải lưu lại!”
Tô Hàn hừ lạnh một tiếng, Bạo Lê yêu viên cùng Minh Nguyệt thần ưng cũng không truy kích đám người Đoạn Vân Sơn nữa, mà toàn bộ đều hướng tới Lưu Thủy Cuồng Hàn mà vây công.
Mục đích của Tô Hàn cũng không phải là đám người Đoạn Vân Sơn mà là Dương Thần cung trong tay Lưu Thủy Cuồng Hàn.
Cung này vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Tô Hàn cảm thấy cực kỳ tham lam, cho dù là với tu vi kiếp trước hắn nhất định cũng phải đem cung mày đoạt được.
“Oanh!”
Trên người Lưu Thủy Cuồng Hàn có khí tức ngút trời bùng nổ, chỉ trong chớp mắt đã chấn vỡ nát hai cái dây mây của Vạn Mộc đằng yêu.
Trong nháy mắt chấn dây mây vỡ nát, linh thể cự nhân do Lưu Thủy Cuồng Hàn biến ảo thành lập tức lao ra, nhưng bốn phía lại càng có nhiều dây mây hiện ra.
Nếu bị dây mây cuốn lấy thì Lưu Thủy Cuồng Hàn sẽ phải đối đầu với sự vây công của Tô Hàn và vài đầu yêu thú có thể so với Ngụy Hoàng cảnh, khi đó hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Đoạn Vân Sơn nhìn thấy một màn này, Ngu Thất nhìn thấy màn này, Kim Lan cũng đồng dạng nhìn thấy một màn này.
Ba người bọn họ liếc nhau, trong chớp mắt như có ăn ý, tất cả đều hơi trầm ngâm, cũng không để ý đến cái gì, quay người hướng về phía xa xa mà chạy.
Theo bọn hắn nghĩ, Lưu Thủy Cuồng Hàn đã là một người chết, nếu ba người mình giờ phút này lại xông lên chẳng may bị Vạn Mộc đằng yêu cuốn lấy thì hôm nay e rằng mình sẽ phải bỏ mạng lại đây.
“Các ngươi... Chết đi!!!”
Tiếng thét to lớn của Lưu Thủy Cuồng Hàn truyền khắp chân trời, so với Tô Hàn thì hắn càng hận đám người Đoạn Vân Sơn hơn.
Loại hành vi thấy chết không cứu này đã khiến cho thâm tâm Lưu Thủy Cuồng Hàn rét lạnh, bọn hắn hoàn toàn có thể đem mình cứu ra, vậy mà chỉ vì một phần vạn khả năng tử vong lại không động.
“Không phải Đoạn mỗ không muốn cứu ngươi, mà là kẻ này thật quá mức khó dây dưa, hôm nay nếu ngươi thật sự chết đi ở đây, tương lai Đoạn mỗ nhất định sẽ báo thù cho ngươi!” Thanh âm Đoạn Vân Sơn truyền đến.
Ngu Thất cũng trầm giọng nói: “Kẻ này cực kỳ khó giết, bên trong Thần Dược sơn yêu thú lại quá nhiều, như loại yêu thú đỉnh phong này khẳng định còn có thật nhiều, nếu chúng ta lưu lại đây chỉ càng thêm hấp dẫn chúng nó tới, lưu lại cũng phải chết!”
“Nếu như chỉ có một mình ngươi thì sẽ chỉ hấp dẫn một ít yêu thú, hôm nay dù ngươi sống hay chết, chúng ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi.” Kim Lan quay đầu thoáng qua, trong lúc nói thân hình cũng không hề dừng lại chút nào.
“Nếu như lão phu có thể sống sót, không nói người này, ta sẽ giết chết các ngươi trước tiên!!!” Lưu Thủy Cuồng Hàn lửa giận sôi trào, trong mắt như muốn bắn ra hỏa diễm.
Nghe thấy lời này, ba người Đoạn Vân Sơn cũng không quay đầu lại, thân hình ở giữa không trung tiếp tục hướng phía xa lao đi.
Mà lúc này, mắt thấy Lưu Thủy Cuồng Hàn sắp bị dây mây của Vạn Mộc đằng yêu cuốn lấy thì đôi mắt hắn đỏ bừng, trong đó mơ hồ lộ ra một vẻ dữ tợn.
Hắn lật tay một cái, ở giữa tay hắn xuất hiện một viên tinh thạch.
Tinh thạch này lập lòe hào quang màu tử kim, bị Lưu Thủy Cuồng Hàn bóp chặt trong tay, đồng thời hắn phát ra một tiếng gào thét kinh thiên.
“Lưu Thủy Cuồng Hàn dùng trăm năm thọ nguyên, đổi lấy Thánh tử thứ bảy ra tay!!!”
“Ông ~”
Theo tiếng gào thét của hắn, viên tinh thạch kia bỗng nhiên vỡ nát, hóa thành từng đạo sương mù, theo đó trong hư không cũng truyền ra tiếng vù vù, có một vòng xoáy khổng lồ được ngưng tụ thành.
Trong vòng xoáy kia truyền ra một trận khí tức.
Khí tức này lúc mới xuất hiện rất mỏng manh, nhưng rất nhanh liền như muôn vàn lôi đình, cuồn cuộn mà lên, thoáng chốc hóa thành uy áp ngập trời.
Uy áp này vừa xuất hiện, thân thể to lớn của Bạo Lê yêu thú vậy mà lại hung hăng chấn động, trên mặt nó hiện ra nét sợ hãi.
Con mắt bén nhọn của Minh Nguyệt thần ưng cũng híp lại, nguyên bản nó đang bay giữa hư không vậy mà như bị uy áp kia dọa sợ, lập tức hướng phía xa bay đi.
Ngay cả ngàn vạn dây mây trên mặt đất cũng trong lúc này đình chỉ lay động, mắt thấy liền có thể đem Lưu Thủy Cuồng Hàn bắt lại, nhưng giờ phút này lại như thời gian đình chỉ, dừng lại giữa hư không!
Tô Hàn ngẩng đầu, hai con mắt lộ ra hàn mang, một cỗ cảm giác nguy hiểm từ đáy lòng dâng lên.
Hắn một phát bắt được Nam Cung Ngọc, nhanh như gió lui lại.
Nhưng hắn lui lại, lại làm cho cái uy áp kia cấp tốc tràn ngập.
Trong uy áp ngập trời này lại có một con mắt màu đen thâm thúy từ vòng xoáy đó hiện ra.
“Lưu Thủy Cuồng Hàn, một trăm năm thọ nguyên, ngươi chắc chắn chứ?” Thanh âm nhàn nhạt từ trong vòng xoáy truyền ra, lại giống như lôi minh kinh thiên, nổ vang giữa thiên địa.
“Xác định, ta xác định!”
Lưu Thủy Cuồng Hàn vẻ mặt dữ tợn, bỗng nhiên hướng một ngón tay chỉ về phía Tô Hàn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Người này là tông chủ Phượng Hoàng tông, chính là kẻ tại thời điểm thi đấu tông môn giết ba vạn đệ tử Cự Nhân đảo ta! Lưu Thủy Vô Ngân cũng chưa chết, mà bị người này bắt đi rồi, không biết bị hắn đưa đến chỗ nào, Thánh tử ra tay giết chết người này, cũng nhất định phải đem Vô Ngân cứu ra!”
“Ồ?”
Thanh âm nhàn nhạt kia giống như sinh ra hứng thú, tuy là trong vòng xoáy chỉ có một con mắt, vậy mà lại giống như có thể nhìn thấy Tô Hàn.
“Tông chủ Phượng Hoàng tông, tại Tranh giành chi môn ngươi vẫn chưa nhớ đau khổ phải không?”
Lời nói vừa dứt, vòng xoáy bỗng nhiên phu trào, mây mù cuồn cuộn, từ trong vòng xoáy có một bàn tay to lớn duỗi ra.
Bàn tay này trong suốt, nhìn như chậm rãi, nhưng chỉ trong nháy mắt đã tràn ngập hai mắt Tô Hàn.
Giống như bàn tay này chính là trời!
“Không phải Long Hoàng cảnh...”
Tô Hàn hít một hơi thật sâu, cảm giác nguy hiểm trong lòng càng không ngừng dâng lên.
Hắn cảm thụ được bàn tay này có uy lực cực đại, thậm chí có thể hủy thiên diệt địa, nhưng tuyệt đối không phải là Long Hoàng cảnh, bởi vì trong uy áp ngập trời đó không có Hoàng uy Long Hoàng cảnh.
Nhưng dù là như thế cũng đã vượt qua Lưu Thủy Cuồng Hàn ngụy hoàn cảnh rất rất nhiều.
Cả hai so sánh, tuy là cùng một cấp bậc, nhưng tuyệt đối không cùng một đẳng cấp, chênh lệch trong đó tựa như chênh lệch giữa trời và đất, giữa thần và phàm nhân.