“Thánh tử thứ bảy của Cự Nhân đảo kỳ danh là Phong Thiên Hàn, là một trong hai Thánh tử duy nhất không mang họ Lưu Thủy trong bảy Thánh tử của Cự Nhân đảo.”
Khuôn mặt Nam Cung Ngọc lộ ra vẻ lo lắng, nói khẽ: “Phong Thiên Hàn nay đã hơn 2000 tuổi, tám trăm năm trước đột phá Long Hoàng, nhưng cũng không thành công, trở thành Ngụy Hoàng cảnh. Từ sau khi trở thành Ngụy Hoàng cảnh hắn trực tiếp bế quan, thẳng đến bây giờ tám trăm năm qua đi, thực lực của hắn so với Ngụy Hoàng cảnh phổ thông thì cao hơn rất nhiều.”
Tô Hàn yên lặng, loại chênh lệch này hắn tự nhiên có thể cảm thụ được.
Dùng tu vi bây giờ của mình, dung hợp tu vi Long Đan cảnh với thực lực ngũ giai Đại ma đạo sư, cũng khó khăn lắm mới có thể cùng Lưu Thủy Cuồng Hàn tu vi Ngụy Hoàng cảnh đánh một trận, thi triển tất cả vốn liếng cũng không thể đem Đoan Mộc Lâm giết chết. Thánh tử thứ bảy của Cự Nhân đảo Phong Thiên Hàn này đã siêu việt hơn đám người Đoan Mộc Lâm quá nhiều, đây là chênh lệch về cảnh giới! Sợ là ở trong mắt của Phong Thiên Hàn thì cái gọi là Ngụy Hoàng cảnh này chỉ như sâu kiến mà thôi, lật tay là có thể chém giết, không hổ là một trong bảy Thánh tử Cự Nhân đảo.”
Tô Hàn hít vào một hơi, ánh mắt hắn lấp lánh, ngẩng đầu lên nhìn trời.
Bàn tay kia chậm rãi áp xuống, giống như cũng không muốn cho Tô Hàn được chết thoải mái, uy áp vô hình đè xuống bốn phía hư không, khiến cho hết thảy mọi vật trong vòng vạn dặm đều hóa đen kịt.
“Vạn Bảo các!”
Tô Hàn mắt thấy bàn tay này muốn phủ xuống, nhưng vào thời khắc này hắn lại ngẩng đầu lên.
“Các ngươi đã từng đáp ứng bản tông sẽ ra tay ba lần, bây giờ là lần thứ nhất!”
Nghe thấy lời này, nguyên bản Lưu Thủy Cuồng Hàn đang dữ tợn, sát cơ ngập trời liền sững sờ.
Hắn cũng là ngẩng đầu lên, giống như là muốn nhìn một chút những gì Tô Hàn nói là thật hay giả.
Hắn chính là Ngụy Hoàng cảnh, lại đã sống hơn năm trăm năm, thọ mệnh của hắn cũng chỉ còn không đến năm trăm năm nữa mà thôi.
Giờ phút này tiêu hao trăm năm thọ nguyên để đổi lấy Thánh tử thứ bảy ra tay, nếu là lại bị người ra tay ngăn cản, không thể đem Tô Hàn giết chết, sợ là biệt khuất trong lòng cũng đủ để khiến hắn tức chết.
“Ngươi đang gạt ta!”
Lưu Thủy Cuồng Hàn nhìn chằm chằm Tô Hàn, hắn cũng không có cảm ứng được bất kỳ một gợn sóng nào.
“Ngươi cho rằng Vạn Bảo các thật sự sẽ ra tay cứu ngươi? Quan hệ của ngươi cùng Vân tiểu thư lão phu không phải không biết, nhưng chỉ bằng việc này lại muốn Vạn Bảo các ra tay, không có khả năng!” Lưu Thủy Cuồng Hàn hừ lạnh.
Tô Hàn không có trả lời, vẫn ngẩng đầu nhìn hư không.
Đồng thời trong tay hắn Khai Thiên thần đỉnh lại một lần nữa hiện ra.
Nói thật, Tô Hàn cũng không biết Vạn Bảo các có xuất thủ hay không.
Nếu là Long Đan cảnh, thậm chí là Long Thần cảnh, chỉ sợ Vạn Bảo các sẽ đến trong nháy mắt, nhưng đến mức độ này, trực tiếp cùng Thánh tử Cự Nhân đảo khai chiến, Tô Hàn cũng không thể xác định Vạn Bảo các đến cùng có thể hay không vì mình ra tay.
“Ông ~”
Tốc độ bàn tay vẫn thong thả như vậy, hướng phía Tô Hàn trấn áp xuống.
Giống như là Thánh tử thứ bảy Phong Thiên Hàn cũng không tin lời nói của Tô Hàn.
Tô Hàn ngước mắt nhìn lên, bàn tay kia càng lúc càng lớn, bao trùm toàn bộ ánh mắt hắn.
Ngay tại lúc hắn thở dài, dự định dùng Khai Thiên thần đỉnh để ngăn cản thì hai con ngươi hắn bỗng lóe lên, khóe miệng hiện ra một nụ cười.
“Ông ~”
Cùng lúc, hư không lại chấn động một lần nữa, ở giữa bàn tay của Thánh tử thứ bảy và gương mặt Tô Hàn xuất hiện một màn ánh sáng.
Màn ánh sáng này vừa xuất hiện khiến cho đồng tử Lưu Thủy Cuồng Hàn co lại, trong lòng chấn động.
Trong tầm mắt hắn, màn sáng này cũng không quá lớn, thế nhưng sau đó bên trong lại phát ra tiếng ầm ầm, cũng hóa thành một cánh tay thật lớn.
Bàn tay này không chút do dự, cùng bàn tay của Phong Thiên Hàn va chạm, cả hai chấn động, hư không bốn phương tám hướng toàn bộ đều vỡ vụn.
Bông tuyết trên mặt đất bị cuốn lên rồi lại rơi xuống như một trận tuyết lớn.
Rừng núi vô tận lúc mày cũng vỡ nát, từng tiếng kêu thảm thiết của yêu thú truyền ra.
Cách đó không xa có một ngọn núi, nhưng dưới hai bàn tay đối chiến, ngọn núi cao đến ngàn mét này mà lại xuất hiện một vết nứt từ chỗ chân núi, giống như một thanh lợi khí sắc bén đến cực điểm, cắt ngang chân núi một cái, khiến cho tòa núi lớn chậm rãi sụp đổ.
Gợn sóng kinh người cũng theo đó truyền ra, nhưng gợn sóng này không làm bị thương Tô Hàn cùng Nam Cung Ngọc, cũng không làm bị thương Lưu Thủy Cuồng Hàn.
Hiển nhiên là hai đại cường giả của Cự Nhân đảo và Vạn Bảo các bảo hộ bọn hắn.
“Thật ra tay rồi... Thật ra tay rồi!”
“Vạn Bảo các, các ngươi đáng chết!!!”
Trong lòng Lưu Thủy Cuồng Hàn đang gào thét, phẫn nộ của hắn đã không cách nào có thể hình dung được, thậm chí hắn còn có suy nghĩ muốn giết người, thời khắc này Tô Hàn cùng với Vạn Bảo các thật đáng chết vạn lần.
Hắn cho là Thánh tử thứ bảy ra tay thì Tô Hàn ắt sẽ phải tử vong.
Lại tuyệt đối không ngờ rằng Tô Hàn còn có thủ đoạn như thế, vậy mà có thể làm cho Vạn Bảo các hỗ trợ ra tay.
Hắn phẫn nộ, nhưng cũng không dám gào thét, bởi vì hắn biết Vạn Bảo các tuy không thuộc mười đại tông môn siêu cấp nhưng nội tình của nó căn bản cũng không yếu hơn những tông môn siêu cấp.
“Oanh!!!”
Hai bàn tay va chạm trong chớp mắt, hơi đình trệ một lúc, nhưng chỉ vẻn vẹn trong nháy mắt liền song song sụp đổ.
Bên trong vòng xoáy, con mắt thật to rơi vào trên thân của Lưu Thủy Cuồng Hàn, thanh âm nhàn nhạt truyền ra.
“Người này, hôm nay không giết được, thọ nguyên trăm năm của ngươi, lão phu thu.”
Lời nói vừa dứt, liền có từng sợi tơ vô hình rơi trên thân của Lưu Thủy Cuồng Hàn.
Thân thể Lưu Thủy Cuồng Hàn rung mạnh, thể xác của hắn có thể thấy đang gầy đi, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương.
Sắc mặt của hắn trắng bệch, con mắt màu huyết hồng lúc này cũng đã vẩn đục đi.
“Không phải như vậy, không phải như thế...”
Lưu Thủy Cuồng Hàn tự lẩm bẩm, thẳng đến bây giờ hắn vẫn như cũ không thể tin được.
Lần này tương đương với việc hắn lãng phí trăm năm thọ nguyên một cách vô ích.
Mà Thánh tử thứ bảy lúc này hút đi thọ nguyên khiến hắn càng rét lạnh tới cực điểm.
Theo thọ nguyên bị thu lấy, tu vi Lưu Thủy Cuồng Hàn giờ khắc này cũng xuất hiện sự tán loạn, trong lúc mơ hồ giống như muốn ngã xuống.
“Xoẹt!”
Sau khi thu lấy thọ nguyên của Lưu Thủy Cuồng Hàn, cái vòng xoáy kia cuồn cuộn xoay chuyển, cuối cùng con mắt thật lớn kia biến mất không còn thấy gì nữa.
“Lão phu giáng trần, là một trong các Đại Địa tế tự của Vạn Bảo các, ra tay hôm nay xem như lần thứ nhất.”
Sau khi Thánh tử thứ bảy tiêu tán, trong hư không lại truyền ra một thanh âm.
Từ đầu đến cuối, cường giả Vạn Bảo các đều không có hiện thân, thậm chí còn không có biến ảo như Thánh tử thứ bảy Cự Nhân đảo.
Sau khi nói xong, gợn sóng kia biến mất không thấy, trong vòng trăm dặm chỉ còn có Tô Hàn cùng Nam Cung Ngọc, còn có Lưu Thủy Cuồng Hàn đang trong trạng thái sững sờ.
Tô Hàn trầm ngâm một lát, sau đó ngẩng đầu lên nhìn trời, hai tay ôm quyền, cúi đầu thật sâu.
Mặc dù đây là hứa hẹn của Vạn Bảo các, nhưng dù sao cũng là ân cứu mạng, đáng cho hắn cúi đầu.