Chương 88 : Ta chỉ là một Luyện Đan Sư thôi mà (1)
Chương 88 : Ta chỉ là một Luyện Đan Sư thôi mà (1)Chương 88 : Ta chỉ là một Luyện Đan Sư thôi mà (1)
Bên trong biệt viện trên Tử Vân Phong.
Lý Ngọc cũng không biết được, hắn chính là chủ đề nghị sự của hội nghị tông môn, trong mấy ngày trước đó.
Lúc này Lý Ngọc đang luyện thương.
Nghiêm túc luyện thương.
Những người trong võ lâm đó, mặc dù không có thọ nguyên kéo dài như Tu Tiên Giả, nhưng cũng không thể coi thường trí tuệ của bọn họ.
Bí kíp «Tuyệt ảnh thập tam thương» này, mỗi một thương đều có tất cả các đặc điểm riêng, hoặc cương mãnh bá đạo, hoặc linh động như nước, còn có vài chục loại biến hóa nữa, Lý Ngọc mặc dù là dùng ánh mắt, trình độ của Tu Tiên Giả để xem, mà cũng sợ hãi thán phục không thôi.
Nếu như phối hợp tốt, thì dùng chân khí võ đạo cũng có thể đánh được với tu tiên giả Luyện Khí tâng chín, mà kết quả còn không chắc được ai thắng ai thua.
Khoảng cách ngoài mười trượng, thì Tu Tiên giả có thể chiếm giữ ưu thế, và khoảng cách càng xa, thì ưu thế của Tu Tiên Giả càng lớn hơn.
Nếu khoảng cách từ ba đến mười trượng, thắng bại hên xui.
Còn trong khoảng cách ba trượng, Tu Tiên Giả chắc chắn bại, bị võ giả cận thân, trong khoảng cách gân như vậy, bọn họ cơ bản còn không kịp phản ứng.
Sau khi quen thuộc với nội gia chân khí, Lý Ngọc còn phát hiện ra nó với pháp lực có một chút khác biệt, lấy cái binh khí bình thường trong tay hắn làm ví dụ, nó được làm bằng tinh cương, nếu như truyền pháp lực của Luyện Khí tâng chín vào, cây thương này sẽ vỡ vụn ngay lập tức.
Nhưng truyền nội gia chân khí tương đương với pháp lực Luyện Khí tầng chín vào, lại có tác dụng cường hóa cây thương này, khiến nó sẽ có uy lực chẳng kém gì với một pháp khí cấp thấp.
Thí Luyện ảo cảnh không thể mang pháp khí vào, nhưng hình như cũng không nói là không thể mang binh khí bình thường vào.
Nếu như có thể đem theo cây thương này vào, thì thực lực của hắn sẽ mạnh hơn một chút nữa. ...
Đại điện thí luyện trên Thông Thiên Phong.
Vị trưởng lão Trúc Cơ kỳ nhìn trường thương bằng tinh cương trong tay Lý Ngọc, vừa cười vừa nói :"Chỉ cần ngươi có thể mang được đồ vật vào trong không gian thí luyện, thì có thể sử dụng nó, còn nếu không thể mang vào, thì tức là quy tắc không cho phép, ngươi cứ thử cái là biết ngay."
Thí luyện ảo cảnh có quy tắc của thí luyện ảo cảnh, ví dụng như không được mặc Tiên Y phòng hộ, không cho phép dùng pháp khí, không cho phép phục dụng đan dược, nhẫn không gian cũng không thể mở ra, nếu cố tình mặc Tiên Y phòng hộ vào, hoặc lén lút mang theo đan dược, pháp khí... cũng sẽ bị họa quyển cản lại, không có cách nào tiến nhập vào không gian thí luyện.
Vật phẩm có thể mang vào trong không gian thí luyện, đều thuộc bên trong quy tắc cho phép.
Chỉ là, lão cũng không biết Lý Ngọc vác theo một cái binh khí thế tục vào trong không gian thí luyện thì có tác dụng gì, loại binh khí này căn bản không thể tạo ra tổn thương nào đối với đám yêu thú trong đó.
Vị trưởng lão Trúc Cơ này không ngăn cản, nên Lý Ngọc cũng không thu cái thương dài này vào trong nhẫn không gian nữa, mà cầm ngọc bài thí luyện, thử bước vào trong bức họa kia.
Trước mắt lóe sáng, Lý Ngọc lại lân nữa xuất hiện trên bình đài trong không gian thí luyện.
Cái thương dài kia vẫn đang nằm trong tay của Lý Ngọc.
Hắn đoán không lầm, binh khí của thế tục không có linh khí, quả nhiên có thể mang vào trong không gian thí luyện.
Vậy thì đối phó với mấy con yêu thú này, lại đơn giản.
"Rống!"
Không xa phía trước, thân thể của con Hổ khổng lồ vừa ngưng tụ ra, đã nhào về phía Lý Ngọc.
Lý Ngọc câm thương dài trong tay, quán trú chân khí lên trên nó, thương dài chấn động, phát ra một tiếng rồng ngâm, hắn đạp một chân xuống lấy đà, cơ thể hướng về phía trước, chiếc thương dài trong tay thì hóa thành một mũi tên ánh sáng, ngay lập tức xuyên qua yết hầu của con hổ.
Đây là chiêu thức đầu tiên trong bí kíp «tuyệt ảnh thập tam thương», tên là "Phá Thiên”!
Con hổ này còn không kịp rống lên tiếng nào nữa, thì thân thể của nó đã bị tiêu tán mất.
Một thương, miểu sát!
Chỉ là, một chiêu này cũng đã tiêu hao khá nhiều chân khí, sau một thương này, chân khí trong cơ thể của Lý Ngoc chỉ còn lại hơn nửa, nhưng hắn lại có thể tiết kiệp được khá nhiều thời gian qua ải cho hắn.
Con Bọ Ngựa ở ải thứ hai vừa xuất hiện, Lý Ngọc cũng dùng một chiêu tương tự, quán trú chân khí vào thương dài, ném mạnh ra ngoài, con yêu thú Bọ Ngựa kia còn chưa kịp đến gần Lý Ngọc, đã bị một thương kia xiên cho tiêu tán.
Có thêm vũ khí gia trì, thực lực của võ giả đương nhiên tăng mạnh, Lý Ngọc một đường giết tới, xử lý Cự Mãng và Yêu Cầm kia cũng không tốn mấy thời gian, lúc đối phó con Gấu khổng lồ cuối cùng thì hắn dùng một chiêu hồi mã thương, gọn gàng kết thúc công việc, thân thể con Gấu sụp đổ, thân hình Lý Ngọc cũng lần nữa xuất hiện ở trong đại điện thí luyện.
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thử tên của mình một cái.
Đã xếp ở vị trí thứ ba.
Vẫn đứng sau Tần Khả Nhân và Vương Đạo Huyền.
Điều này làm cho Lý Ngọc có hơi kinh ngạc.
Tân sư tỷ thì cũng thôi đi, cái vị chưởng giáo keo kiệt kia, không nghĩ tới cũng có chút bản lĩnh...
Một vài đệ tử đang ở trong đại điện thí luyện, đứng dưới thí luyện bảng, nhìn chằm chằm vào bảng danh sách.
Đệ tử Côn Luân cũng đã quen với việc Lý Ngọc xông thí luyện , nên bây giờ hắn có đến Thông Thiên Phong cũng không còn gây nên tình trạng vô số người ùn ùn kéo đến nữa.
Mặc dù nhìn thấy tên của hắn lại leo lên một vị trí nữa, thì trong lòng bọn họ cũng chẳng còn bao nhiêu rung động.
Hắn sớm muộn cũng leo được đến đó.
Nhưng khi thấy thân hình Lý Ngọc xuất hiện, mấy người nhìn thấy tay hắn còn đang cầm cái thương dài, vẫn bị kinh ngạc, hỏi :"Ồ, Lý sư huynh, sao ngươi có thể mang được pháp khí vào trong đó vậy?"
Thí luyện ảo cảnh là không thể mang pháp khí vào, nên bọn họ nhìn thấy Lý Ngọc cầm vũ khí đi ra, thì cực kỳ khó hiểu.
Lý Ngọc mỉm cười giải thích :'Đây cũng không phải là pháp khí, mà chỉ là binh khí bình thường thôi, không tin chính các ngươi xem."
Nói xong hắn đưa cái thương cho một người đệ tử đang đứng gần nhất, người kia nhận lấy lập tức nhận ra, đây đúng là một thanh binh khí phổ thông, nhưng điều này lại làm cho hắn càng thêm thắc mắc, không nhịn được hỏi Lý Ngọc :"Binh khí bình thường mang vào thì có tác dụng gì chứ, ngay cả da lông của bọn nó còn không chém vào được."
Lý Ngọc lại giải thích cho bọn họ về nội gia chân khí, mấy đệ tử này cực kỳ kinh sợ, nghi ngờ hỏi :"Võ học của phàm nhân mà lợi hại như thế ư?"
Lý Ngọc nói :"Người bình thường đương nhiên không lợi hại như vậy, nhưng nếu đem nội gia chân khí tu hành tới mức cao thâm, thì nó cũng không yếu hơn so với pháp lực, ta cũng là cơ duyên xảo hợp mới tu được ra nội gia chân khí.”
Nội gia chân khí của Lý Ngọc thực ra cũng không phải là tự mình tu lên, mà là giống như Khương Ly, nhập môn một cái liền tới đỉnh phong.
Nhưng tu tiên giả bình thường muốn tu ra nội gia chân khí cũng không dễ dàng, chân khí và pháp lực là hai đường đi hoàn toàn khác nhau, tu luyện chân khí còn khó hơn so với tu luyện pháp lực, dù chỉ là một chút chân khí, không khổ tu mười mấy năm, cơ bản là không thể có được.
Mấy người còn đang có hứng thú với nội gia chân khí, nhưng nghe Lý Ngọc giảng giải, biết tu chân khí còn khó hơn so với tu pháp lực, thì liền bỏ qua luôn, thời gian tu tiên còn chưa đủ, còn đang phải thi chạy cùng thọ nguyên, thời gian đâu mà đi tu thứ khác nữa.
Sau khi chào tạm biệt mấy người ở đây, Lý Ngọc đi tới chỗ thạch thất.
Lão giả Trúc Cơ đã sớm chuẩn bị xong mười viên Thông Mạch Đan, cũng dặn dò một tên đệ tử chấp sự đi thay đổi bia thí luyện.
Trong góc phòng cuả thạch thất, có để ba khối bia thí luyện, trên đó có khắc tên Lý Ngọc ở những thứ hạng khác nhau, là thứ ba, thứ hai, thứ nhất.
Lúc Lý Ngọc đi ra cửa đại điện còn nhìn thấy Ngô Thông đang nói chuyện gì đó với một đệ tử, đệ tử kia thì ghé vào tai hắn nói vài câu, xong Ngô Thông đưa cho hắn ít linh tệ, đệ tử kia mới vui vẻ rời đi.
Ngô Thông cũng nhìn thấy Lý Ngọc, vẫy tay với hắn, rồi bước tới nói ra :'Không ngờ chưởng giáo chân nhân thực sự coi trọng ngươi, chỉ là có chút đáng tiếc..."
Lý Ngọc sửng sốt :"Ngươi nói gì cơ?"
Ngô Thông cũng bất ngờ khi thấy hắn hỏi vậy :"Ngươi không biết?"
Lý Ngọc :”Ta nên biết cái gì?"
Thấy hắn hình như không biết thật, Ngô Thông mới giải thích :"Mấy hôm trước, nhóm tổ sư Nguyên Anh của tông môn nghị sự hàng tháng, chưởng giáo chân nhân có nhắc tới vấn đề của ngươi, muốn tập trung mấy tháng tài nguyên của tông môn, để dồn cho ngươi lên Kim Đan Kỳ, trở thành Luyện Đan Sư tam phẩm, đáng tiếc đề nghị này của chưởng giáo, chỉ có Huyên Chân tổ sư đồng ý, còn hơn hai mươi vị Nguyên Anh còn lại thì đều bác bỏ..."
Lý Ngọc cũng rất bất ngờ với tin tức này, hắn thế mà thiếu chút nữa đã Kết Đan rồi cơ đấy.
Hắn nhìn Ngô Thông, giọng không tin lắm hỏi :"Thật không đấy, sao chính ta còn không biết?"
Ngô Thông liếc hắn một cái, rồi bảo :"Đừng bao giờ hoài nghi sự chuyên nghiệp của ta, chắc là do sự tình không hành, nên chưởng giáo cũng không nói cho ngươi biết, Lý Ngọc ơi là Lý Ngọc, tí nữa thì ngươi thành Kim Đan trưởng lão rồi, thật sự là đáng tiếc..."
Lý Ngọc cũng không nghĩ tới, Chưởng giáo chân nhân keo kiệt kia lại tự dưng tốt với hắn như vậy.
Mặc dù kết quả không thành, nhưng nhân tình này, hắn vẫn âm thầm ghi nhớ ở trong lòng.
Kim Đan Đại Đạo là chấp niệm cả đời của Tôn trưởng lão, đến chết vẫn còn khao khát, vậy mà đã cách hắn gần đến vậy, trong lòng Lý Ngọc cũng thấy rất đáng tiếng, nhưng hắn cũng không có cách nào thay đổi, bèn nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình cho tốt.
Tu Tiên kiêng ky nhất là theo đuổi những thứ xa vời, tốt nhất là cứ đi bước nào chắc bước đó.
Lúc này ở trên Ngọc Hư Phong, tâm trạng của chưởng giáo chân nhân lại không hề tốt chút nào.
Chuyện của Hư Lăng động thiên, lại lân nữa ngoài dự liệu của hắn, Luyện Hồn Tông lần này rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước, Lục sư huynh phái hai tên đệ tử song linh mạch Luyện Khí tầng chín, dẫn theo mấy tên đệ tử Luyện Khí kỳ nữa đi xử lý trước, nhưng lại bị bên Luyện Hồn Tông mai phục, bắt gọn cả đám.
Lần này bọn họ truyền tin tới, điều kiện lại càng là công phu sư tử ngoạm, muốn hai trăm viên Thông Mạch Đan mới đồng ý thả người.
Nếu như không gian ở Hư Lăng động thiên không bạc nhược yếu ớt, chỉ có thể có đệ tử Luyện Khí Kỳ mới có thể đi vào được, thì hắn thật sự muốn tự mình chạy qua đó, đem mấy tên đệ tử kia cứu ra, chứ không phải ngồi đây lo lắng phiên não.
Thiên kiêu trong thế hệ này của Côn Luân cũng không ít, nhưng tu vi của bọn hắn hầu như đã Trúc Cơ hết, đệ tử hạch tâm có tu vi Luyện Khí Kỳ thì một phần đã đi chấp hành các nhiệm vụ khác, còn hai tên có tu vi mạnh nhất đang ở trong tông môn thì cũng đã phái đi, rồi còn bị rơi vào tay Luyện Hồn Tông, người có thể phái đi bây giờ đã chẳng còn mấy ai, trong lúc nhất thời, hắn cũng không nghĩ ra, phái ai đi thì thích hợp.
"Thường Trạch, Thái Tinh, Tống Vân Phi..."
Trong đầu Vương Đạo Huyền đang điểm danh từng cái tên.
Bỗng ở phía ngoài đại điện truyền đến tiếng của hai tên đệ tử đang nói chuyện.
"Nghe nói Lý sư đệ lại đi xông thí luyện ảo cảnh rồi."
"lân này ngay cả Thanh Sơn sư huynh cũng bị vượt qua, hắn đã xếp thứ ba rồi."
"Thứ ba à, thế chẳng phải là thêm thời gian nữa, hắn sẽ vượt qua cả chưởng giáo chân nhân?"
"Cũng không biết hắn có thể vượt qua được cả Tần sư tỷ không nữa, nếu như Tần sư tỷ cũng bị hắn vượt qua, thì hắn chính là đệ nhất thí luyện bảng rồi, hơn nữa là, mấy trăm năm nữa khả năng không có người nào có thể vượt qua.......
Nghe đến đây, trong đầu Vương Đạo Huyền như có một tia sáng vụt qua.
Đúng vậy!
Sao mình có thể quên cái tên Lý Ngọc này được nhỉ.
Lý Ngọc bây giờ tuyệt đối chính là người mạnh nhất trong đám đệ tử Luyện Khí Kỳ, không chỉ ở Côn Luân, phóng mắt nhìn khắp tu tiên giới, chắc cũng chỉ có vài vị thiên kiêu ở Thiên Đạo Tông mới có thể đè hắn một đầu.
Người như vậy ở trong Hư Lăng Động Thiên, nơi mà chỉ nhận người dưới Trúc Cơ, chẳng phải là có thể muốn làm gì cũng được sao. Nghĩ tới đây, Vương Đạo Huyền lập tức sai đệ tử :"Đi, gọi Lý Ngọc tới gặp ta. ...