Chương 88: Ta chỉ là một Luyện Đan sư thôi mà (2)
Chương 88: Ta chỉ là một Luyện Đan sư thôi mà (2)Chương 88: Ta chỉ là một Luyện Đan sư thôi mà (2)
Lý Ngọc vừa xông thí luyện ảo cảnh xong, còn chưa kịp về nhà cắn Thông Mạch Đan, thì nửa đường đã bị người ta tóm đi.
Ngọc Hư Phong.
Lý Ngọc đi vào đại điện, chắp tay đối với một người đang đứng trong đó, nói ra :"Tham kiến chưởng giáo chân nhân!"
Vương Đạo Huyền nhìn Lý Ngọc một cái, bỗng kinh ngạc thốt lên :"Ngươi còn tu ra được cả nội gia chân khí? Lại còn tu đến loại trình độ này nữa? Trong thời gian ngắn ngủi như vậy, ngươi làm sao làm được?"
Không cần Vọng Khí Thuật, tu sĩ Luyện Khí Kỳ ở trước mắt tu sĩ Nguyên Anh vẫn là không có bí mật gì có thể che giấu được, thế là Lý Ngọc đem kinh nghiệm của mình, nói qua một lần với chưởng giáo chân nhân.
Vương Đạo Huyền sờ sờ cằm, nói :"Xem ra tư chất tiên đạo của ngươi không được, nhưng lại rất có thiên phú ở trên võ đạo, thời thượng cổ cũng có người đi theo con đường võ đạo, nhưng nội gia chân khí lại không thể kéo dài được thọ nguyên, chỉ có người có thiên phú cực kỳ cao, mới có thể đem chân khí tu hành đến cảnh giới thứ hai, sau đó võ đạo dân dần xuống dốc, chỉ có một số ít người vẫn còn tu luyện, nhờ vào nó mà thành cao thủ trong thế tục..."
Cảnh giới thứ hai của võ đạo tương ứng với tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ.
Lý Ngọc hơi bất ngờ, hỏi :"Chân khí của võ đạo cũng có thể Trúc Cơ sao?"
Vương Đạo Huyền gật đầu, giải thích thêm :'Võ đạo cũng là đại đạo, tất nhiên cũng có thể tu hành không giới hạn, bổn tọa nhớ được, hơn một ngàn năm trước, có một vị tán tu ở tu tiên giới, chính là tiên võ đồng tu, đã tu võ đạo đến tận Chân Đan Kỳ, trong Tàng Kinh Phong của Côn Luân chắc là có công pháp liên quan đến võ đạo, bổn tọa sẽ bảo người tìm xem giúp ngươi, thiên phú tiên đạo của ngươi không cao, nhưng thọ nguyên của ngươi cũng không ít, có thể sẽ có thành tựu ở trên võ đạo..."
Nội gia chân khí quả nhiên có phương pháp tu hành về sau nữa, Lý Ngọc vui vẻ trong lòng, ôm quyền nói ra :"Tạ ơn chưởng giáo!"
Vương Đạo Huyền cũng nhân cơ hội này, nhìn về phía Lý Ngọc, nói ra :"Hôm nay bổn tọa gọi ngươi tới, là muốn giao cho ngươi một cái nhiệm vụ khó khăn, Hư Lăng động thiên có mấy vị đệ tử của bổn môn, bị rơi vào trong tay của đệ tử Ma Đạo Luyện Hồn Tông, bổn tọa yêu cầu ngươi đi vào trong đó, đưa bọn họ trở về an toàn."
Lý Ngọc vốn đang vui thì nghe được hai từ "nhiệm vụ'”, trong lòng lộp bộp một cái.
Hắn khá nhạy cảm đối với hai chữ "Nhiệm Vụ” này, bất kể là đời trước hay đời này, mỗi lần hắn nhận nhiệm vụ đều tràn đây mạo hiểm, hơi không cẩn thận là ngủm lúc nào không biết.
Làm Luyện Đan Sư thật tốt, mỗi tháng chỉ cần ở nhà luyện đan, thời gian khác thì đều là tự do, cùng thư ký nhỏ ở nhà muốn làm gì thì làm, linh tệ kiếm được cũng tieu không hết, việc gì phải mạo hiểm đi ra ngoài làm nhiệm vụ chứ.
Lý Ngọc tỏ vẻ khó xử, xoắn suýt nói :'chưởng giáo chân nhân, ta chỉ là một tên Luyện Đan Sư, Côn Luân nhiều cường giả như vậy, nhiệm vụ khó khăn thế này, lại đi giao cho một Luyện Đan Sư, ngài cảm thấy... thích hợp sao?”
"Luyện Đan Sư?" Vương Đạo Huyền nhìn hắn, thở dài nói :"Có Luyện Đan Sư như ngươi sao? Luyện Đan Sư xâm nhập hạng ba thí luyện bảng? Trong đám Luyện Khí Kỳ, có tên Pháp tu nào so được với ngươi?"
Dù sao cũng là đệ tử của Côn Luân, cống hiến cho tông môn, hay vãn hồi vinh dự gì đó, hắn đương nhiên bằng lòng làm.
Nhưng muốn hắn bán mạng, thì chắc chắn không được.
Những lúc như thế này, chẳng phải là lúc dùng đến đám thiên kiêu được tông môn bồi dưỡng kia à?
Không thì mỗi tháng tông môn miễn phí cung cấp đan dược cho bọn họ, coi như bằng không à?
Lý Ngọc tiếp tục vòng vèo :"Đệ tử dù sao cũng chỉ là Luyện Khí Kỳ, thực lực có hạn, chỉ sợ làm trễ nải đại sự của tông môn, nhiệm vụ khó khăn như vậy, vì sao Chưởng giáo không phái cường giả Trúc Cơ hay Kim Đan gì đó đi, có phải hơn không?”
Vương Đạo Huyền nhìn cái dáng vẻ nói lúng ba lúng búng kia, cũng không biết dũng khí cùng thực lực lúc đi xông thí luyện của hắn, đã bay đi đâu mất, tức giận nói :"Ngươi cho là bổn tọa không muốn à, Hư Lăng động thiên chỉ là một cái động thiên cấp thấp, linh khí trong đó vô cùng mỏng manh, Chính Ma hai đạo, chỉ có đệ tử Luyện Khí Kỳ mới có thể đi vào trong đó, mà còn không thể đi vào quá nhiều người, tại cứ điểm của Luyện Hồn Tông còn có trận pháp thủ hộ, yêu cầu một người có thực lực cực mạnh trong tu vi Luyện Khí Kỳ, mới có khả năng phá trận, bổn tọa nghĩ mãi cũng chỉ có ngươi đi là thích hợp nhất, nếu như nhiệm vụ lần này thành công, tông môn sẽ ban thưởng cho ngươi hai mươi viên Thông Mạch Đan."
Lý Ngọc sững sờ, chỉ có Luyện Khí Kỳ mới vào được à? thế thì hắn sợ cái chim à?
Trúc Cơ kỳ hắn đánh không lại, nhưng Luyện Khí Kỳ thì hắn thật sự chưa từng sợ qua người nào.
Mà đối phương lại còn là đệ tử của Luyện Hồn Tông.
Hắn thích nhất là đệ tử Luyện Hồn Tông đấy.
Không những thế còn có ban thưởng hẳn hai mươi viên Thông Mạch Đan, thế thì nhiệm vụ này quá là có thể tiếp.
Lý Ngọc ho nhẹ một cái, dõng dạc nói :"Là đệ tử của Côn Luân, vì tông môn phân ưu là trách nhiệm của đệ tử, chưởng giáo, ngài yên tâm! Đệ tử nhất định đem hết khả năng, mang mấy vị đồng môn kia trở về an toàn..."
Lý Ngọc đã âm thầm tính toán trong lòng, pháp lực năm cái linh mạch của hắn, so với Luyện Khí tâng chín bình thường thâm hậu hơn nhiều, lại thêm chân khí võ đạo, Trúc Cơ sơ kỳ bình thường hắn còn không sợ, nữa là Luyện Khí Kỳ, lại còn là đệ tử Luyện Hồn Tông nữa...
Hắn vô cùng thích "giao tiếp" với đám người chơi với quỷ này.
Thời gian này cũng không có đồ vật gì cho lò đan kia hấp thu, nó đã giúp hắn nhiều lần như vậy, trong lòng Lý Ngọc cũng rất băn khoăn, hy vọng lần này có mấy con linh quỷ lợi hại để cho nó hút.
Thấy Lý Ngọc không từ chối nữa, Vương Đạo Huyền gật đầu, dặn dò :"Đã như vậy thì việc này không nên chậm trễ, bổn tọa sẽ phái vài tên đệ tử quen thuộc nơi đó hiệp trợ cho ngươi, các ngươi chuẩn bị xuất phát ngay bây giờ đi."
Không dễ dàng mà đến được Ngọc Hư Phong một chuyến, Lý Ngọc tranh thủ hỏi han :"Đệ tử có một chuyện, muốn thỉnh giáo chưởng giáo chân nhân."
Vương Đạo Huyền hỏi :"Chuyện gì?"
Lý Ngọc thật thà hỏi :"Ngày trước ngài xông thí luyện ảo cảnh, có kỹ xảo gì hay không?”
Lý Ngọc hôm nay xem như là tiên võ đồng tu, thực lực tổng hợp so với những người ngũ mạch đồng tu có Luyện Khí tâng chín đỉnh phong kia, đã không kém gì, trong chuyện xông thí luyện ảo cảnh, vẫn chỉ được như thế.
Dù hắn có dốc hết sức, ép khô đến một giọt cuối cùng chân khí và pháp lực, cũng chỉ xếp hạng ba, làm sao cũng không thể vượt được hai người phía trước.
Xếp ngay trước hắn, cũng chính là vị đang đứng trước mặt hắn bây giờ, hắn thực sự rất muốn biết, năm đó hắn làm sao làm được.
Vương Đạo Huyền thản nhiên nói :"Thì ra là chuyện này, Thí luyện ảo cảnh thì cần gì kỹ xảo, đối phó với mấy con yêu thú đó chẳng phái cứ dùng pháp thuật mà đập mấy cái là xong à?"
"Pháp tu thô tục!"
Lý Ngọc thâm chửi thê một câu, lúc hắn xông thí luyện ảo cảnh, còn hận một giọt pháp lực sao không biến thành hai giọt để dùng, hết sức tiết kiệm mới có thể miễn cưỡng leo đến vị trí thứ ba.
Còn những thiên tài pháp lực thâm hậu này, chỉ cần dùng sức mạnh là đủ, với thiên phú của bọn họ, thi triển pháp thuật đồng dạng thì pháp lực vẫn sẽ cô đọng hơn so với hắn, uy lực cũng sẽ mạnh hơn, loại chênh lệch thiên phú này, không phải hắn cần cù là có thể bù đắp được.
Hắn cũng không có hỏi lại, sợ tự rước lấy nhục.
Nghĩ đến một chuyện khác, hắn lại hỏi :"Xin hỏi chưởng giáo, Tần sư tỷ có ở đây không?”
Vương Đạo Huyền nhìn hắn kinh ngạc, hỏi :"Ngươi Tìm Khả Nhân làm gì?"
Lý Ngọc đáp :"Là như vậy, đệ tử trong lúc vô tình đã nhận được hai loại pháp thuật thân kỳ, mà chỉ có ngũ linh mạch mới có thể tu thành, Tần sư tỷ cũng là tu sĩ tu hành ngũ linh mạch, cái này có lẽ sẽ có ích với nàng.'
Hắn đưa tấm thẻ kim loại kia cho chưởng giáo.
Giúp người giúp mình, giúp mọi người làm điều tốt, với mình là thiện.
Đây là quan niệm nhân sinh của Lý Ngọc.
Dưới tình huống không tổn thất lợi ích của bản thân, hết sức giúp đỡ người khác, nhất là những thiên kiêu có tương lai vô hạn như này.
Trước tiên cứ đánh cái quan hệ tốt với các nàng trước đã, sau này mình gặp nạn, người ta cũng có lý do mà xuất thủ tương trợ.
Coi như không thể lấy được tình hữu nghị từ Tần sư tỷ, thì ít nhất cũng có thể đứng trước mặt nàng cho quen biết một cái.
Những điều này đều là đạo lý đối nhân xử thế.
Vương Đạo Huyền nhìn thẻ kim loại trong tay, trên mặt cũng lộ ra biểu hiện kinh ngạc, lẩm bẩm nói :"Thế mà có loại pháp thuật như này..."
Có điều rất nhanh, hắn đã pháp hiện ra huyền diệu trong đó :"'Ẩn Tức Thuật thi triển quá mức hà khắc, tu tiên giới không có mấy người có thể sử dụng, nhưng mà Tần sư tỷ của ngươi thì đúng là có thể"
Môi hắn giật giật mấy cái, chẳng mấy chốc, có một bóng người đang chậm rãi đi từ phía sau điện tới đây.
Vương Đạo Huyền đưa miếng thẻ kim loại cho Tân Khả Nhân, nói ra :"Đây là Lý Ngọc đưa cho ngươi, ngươi nhìn qua một cái, xem có thể thi triển hai loại pháp thuật này hay không?” Tần Khả Nhân nhận lấy thẻ kim loại, sau khi nhìn thoáng qua một chút, thì chẳng bao lâu, pháp lực trong người của nàng bỗng ba động một cái, rồi triệt để biến mất, cho dù Vương Đạo Huyên là Nguyên Anh hậu kỳ, cũng không phát hiện ra được gì.
Vương Đạo Huyền không nhịn được, cảm thán :"Người sáng tạo ra cái pháp thuật này, đúng là kinh tài tuyệt diễm."
Lý Ngọc lại nói :"Tần sư tỷ có thể thử dùng pháp lực sau khi dung hợp, trùng kích hai mạch Nhâm Đốc xem sao, giả sử có thể đả thông, cũng có thể tăng lên thực lực một chút."
Tần Khả Nhân dựa theo lời hắn làm, nhưng thử mấy lần liên nhẹ nhàng lắc đầu.
Khương Ly không được, Tần sư tỷ cũng không được, xem ra vấn đề là ở trên người của hắn.
Lý Ngọc mơ hồ đã có kết luận trong lòng, chắp tay nói :'Đã không có sự tình khác, đệ tử xin đi vê trước."
Vương Đạo Huyền gât đầu, nói :"Ngươi chuẩn bị một chút, rất nhanh sẽ có người đến tìm ngươi."
Lý Ngọc quay người rời khỏi Ngọc Hư Cung, Bay về hướng Tử Vân Phong, rời tông môn chấp hành nhiệm vụ, hắn phải nói một tiếng với Chu Tử Tuyền.
Trong Ngọc Hư Cung, Vương Đạo Huyền nhìn Tần Khả Nhân, nói ra :"Người khác đưa đồ vật cho ngươi, coi như là không có cái gì đáp lễ, cũng nên nói một tiếng cảm ơn..."
Tần Khả Nhân đang cầm tấm thẻ kim loại, gương mặt đẹp dưới lớp lụa trắng cũng lộ ra chút biểu cảm hứng thú.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu, nói :"Đã biết!"
Vương Đạo Huyền nhìn về phía Lý Ngọc rời đi, nói ra :"Tiểu tử này cũng quá là thành thật, có đồ vật gì tốt cũng mang cho người khác, một chút cũng không giấu giếm, khó trách hắn lại được hoan nghênh trong đám đệ tử như vậy..."
Bên trong Ngọc Hư Cung lúc này, một người là chưởng giáo Côn Luân, môt người là đệ nhất thiên kiêu trong nghìn năm qua của Côn Luân.
Nhưng trong mấy vạn đệ tử cấp thấp, chưa hẳn đã biết rõ tên của bọn họ.
Lý Ngọc thì ngược lại, từ đệ tử Luyện Khí Kỳ tới tổ sư Nguyên Anh trong Côn Luân, gần như không ai là không biết hắn, không ai là không nghe chuyện về hắn.
Trong đó tất nhiên là có chuyện hắn ở trong cuộc thi, cố gắng ngăn cơn sóng dữ, vãn hồi thể diện cùng tổn thất cho tông môn, nhưng cái tính cách vô tư chia sẻ này của hắn, cũng chính là một điểm quan trọng khiến cho mọi người đều yêu thích hắn.
Mà ngay cả chưởng giáo chân nhân, cũng phải thừa nhận, trên người Lý Ngọc có một loại mị lực đặc biệt, không liên quan gì đến tu vi.