Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 113 - Chương 93 : Chân Tướng Phơi Bày (2)

Chương 93 : Chân tướng phơi bày (2) Chương 93 : Chân tướng phơi bày (2)Chương 93 : Chân tướng phơi bày (2)

Nước Việt.

Sơn mạch Linh Thú.

Dưới đám lá rụng dày đặc, có vài tên tán tu đang phục kích tu tiên giả.

Linh khí bên trong sơn mạch Linh Thú tương đối súng túc, nên tồn tại rất nhiều yêu thú, một ít tu tiên giả sẽ lên núi săn giết yêu thú, lấy da lông cùng huyết dịch của bọn chúng để đổi lấy linh tệ ở trong các tông môn nhỏ của Chính Đạo, rồi dùng linh tệ để mua sắm đan dược, hoặc pháp khí...

Nếu may mắn thì có thể bắt được một vài loại yêu thú, có thể dùng làm linh sủng, thì đêm bán cho Ngự Thú Môn, sẽ kiếm được một khoản kha khá.

Nhưng mà không phải lúc nào cũng bắt được yêu thú, mà phải dựa vào may mắn, nên có đôi khi, cả tháng cũng không bắt được con yêu thú nào, thậm chí gặp phải yêu thú lợi hại, còn có thể bị giết ngược, nên tính ra thì đi phục kích tu tiên giả qua đường vẫn là dễ dàng nhất, nhanh gọn, đỡ phải đi tới tận tông môn để đổi linh tệ, chỉ cần lục lọi trên thi thể bọn họ, có thể dễ dàng tìm được đan dược, pháp khí...

"Nghe nói ba thấng trước, Trân Thành chặn giết một vị đệ tử Ngự Thú Môn, ở trong chỗ sâu của sơn mạch Linh Thú, mặc dù tí thì bị lật thuyên, nhưng mà vẫn đắc thủ, thu hoạch được một chai Hồi Khí Đan, cò có cả một kiện pháp khí có thể dùng đến lúc Luyện Khí tâng chín, với một ít phù lục nữa..."

"Vẫn là những đại tông môn kia tốt, ta nghe nói những thứ này đều được phát miễn phí cho đệ tử, từ lúc bắt đầu nhập môn cơ."

"Con mẹ nó, thật đúng là không công bằng, mấy thứ đó đều không ít linh tệ mới đổi được, chúng ta đi kiếm thì cũng phải nỗ lực mười năm mới kiếm nổi chỗ đó, bọn họ dựa vào cái gì mà vừa nhập môn đã có chứ, nghĩ đến là bực mình, bố mày gặp thằng nào giết thằng đó!"

"Những tên đó thực lực không có, nhưng thân gia thì đều rất phong phú, tên nào cũng giống dê béo hết."

"xuyt! Đừng nói chuyện nữa, có người tới"...

Lý Ngọc lần này đi tới nước Việt để làm chân chạy cho Triệu trưởng lão, vị này là bạn cũ của Triệu trưởng lão khi hắn vẫn còn là tán tu, tuy hôm nay người bạn đó đã không còn, nhưng người đời sau của hắn vẫn luôn được Triệu trưởng lão chiếu cố, năm nào cũng đưa tới cho bọn họ một chút đan dược.

Đây là lần đầu tiên Lý Ngọc tới nước Việt, nên cũng chưa quen thuộc gì cả, đang tính tìm người để hỏi đường tới Giang Thành của nước Việt.

Hắn dùng Vọng Khí Thuật quan sát, thấy được ba vị tu tiên giả đang ở sâu dưới núi, tu vi thì cũng không cao lắm, chỉ là Luyện Khí kỳ tâng ba, bốn.

Lý Ngọc nhảy xuống dưới, đang định hỏi đường.

Nhưng hắn vừa đặt chân xuống thì lại phát hiện ra ba vị tu tiên giả kia đang núp dưới tán lá rụng dày đặc.

"Động thủ!"

Lý Ngọc chưa kịp mở miệng, thì đã nghe thấy một tiếng hét to, mặt đất nổ tung từ ba phía, kèm theo ba động của pháp thuật.

Hai cái dây leo to khỏe chui lên khỏi đất, cuốn về phía hai chân của Lý Ngọc, còn một quả cầu lửa cực lớn thì đang ụp về phía đầu của hắn, chưa hết, trước mặt Lý Ngọc còn có một thanh đại đao, lóe lên ánh vàng, hung hăng bổ ngang tới.

Ba người này phối hợp cũng rất là ăn ý, nhìn thì thấy chắc là không phải lân đầu tiên làm vậy.

Lý Ngọc đứng yên tại chỗ, cũng chẳng vận chuyển pháp lực, Tiên Y trên người tự lóe ra ánh sáng, tạo thành một vòng bảo hộ bên ngoài cơ thể, quả cầu lửa kia nện lên trên vòng bảo hộ, vỡ tung rồi tản mát ra tứ phía, hai cái dây leo cũng bị chặn lại ngoài vòng bảo hộ, còn một đao chém ngang kia thì đụng phải vòng chắn, cũng nứt vỡ ra luôn.

Trước mắt Lý Ngọc xuất hiện ba người, đều đang trợn tròn mắt nhìn hắn.

Ba người bọn họ liên thủ, cũng từng phục kích thành công không ít tu hành giả, dưới tình huống bất ngờ, không kịp đề phòng, ngay cả cường giả Luyện Khí Kỳ tâng sáu cũng bị thuấn sát qua, đây là lần đầu tiên xuất hiện tình huống này.

Bọn họ thậm chí còn không biết kia là vật gì.

Chỉ thấy quần áo của người nọ lóe lên một cái, lập tức xuất hiện một vòng pháp thuật bảo hộ kiên cố.

Loại chuyện này lần đầu bọn họ gặp phải, nên không khí tại đó cũng vông cùng ngượng ngùng.

Lý Ngọc nhìn ba người, mỉm cười hỏi :"Xin hỏi ba vị, Giang Thành đi như thế nào?"

Trong số ba người thì có một người đàn ông khôi ngô, trên mặt có vết sẹo kịp phản ứng, nâng cánh tay còn đang run rẩy lên, chỉ về một hướng, nói :"Đi về phía tây hơn tám mươi dặm nữa, là đến Giang Thành."

"Đa tạt"

Lý Ngọc chắp tay với bọn họ, rồi quay người bay đi.

Ba người liếc nhau, đều thấy được sự vui sướng kiểu sống sót sau tai nạn trong mắt của đối phương.

Nhưng sau một giây, trên trời giáng xuống một đám lửa chói mắt, bao phủ lấy ba người bọn họ, rồi chưa đầy một hơi thở, nơi đó đã bị cháy đen thành cái hố to.

Lý Ngọc lại chậm rãi bay về phía tây, nơi này thật sự rất loạn, so với tất cả những nơi hắn đã từng đi qua.

Chỉ trong một lúc mà hắn đã gặp phải ba vụ tập sát (1) tu tiên giả, trong đó một vụ chính là nhằm vào hắn, Ngô Thông ói không sai, tài nguyên của Đại Thế Giời vốn đã bị các đại tông môn chia xong, đệ tử trong tông môn còn không đủ phân, nên tán tu cũng chẳng uống nổi một ngụm canh, điều kiện tu hành tàn khốc như vậy, cũng tạo nên cục diện ác liệt như này.

Chỉ có đại tông môn mới có năng lực luyện chế đan dược, phù lục, pháp khí, còn tán tu chỉ dựa vào tranh đoạt.

Trên thân ba người kia đều có sát khí ngất trời, nên lượng người chết trong tay bọ họ cũng không ít, Lý Ngọc gặp qua người trong Ma Đạo không ít, còn chưa thấy họ có loại sát khí đậm đặc như này.

Nói như thế cũng vì ấn tượng cứng nhắc với hai từ Ma Đạo, chứ thực ra bọn họ chỉ có tu hành pháp thuật hơi âm tà một chút, nhưng cũng là tông môn nghiêm chỉnh, mâu thuẫn lớn nhất của họ với phe Chính Đạo chỉ là tranh chấp về lý niệm và sự chính thống, cũng không phải tất cả đệ tử phía Ma Đạo đều là loại người cực hung cực ác, nếu không thì trên bảng truy nã của Côn Luân, cũng chẳng phải có vài cái tên Ma Đạo Yêu Nhân như vậy.

Khoảng cách tám mươi dặm cũng không quá xa, trước mắt Lý Ngọc đã nhìn thấy một tòa thành trì hạng trung.

Hắn đáp xuống trong thành, mặc dù đưa tới một ít chú ý, nhưng cũng không làm cho nhiều người kinh hãi, dường như người trong Giang Thành đã quá quen thuộc với tu tiên giả.

Lý Ngọc cũng phát hiện, tu tiên giả ở nơi này cũng đông hơn rất nhiêu, so với những thành trì mà hắn đã từng đi qua, chỉ có điều đa số bọn họ chỉ có tu vi Luyện Khí tâng một, tâng hai, Luyện Khí tâng bốn trở lên thì khá hiếm.

Những tán tu này không có nơi tu hành có linh khí sung túc như ở trong động thiên phúc địa của các tông môn, chỉ có thể tu hành ở trong thế tục, sống cùng thế giới người phàm.

Lý Ngọc hỏi bừa một người qua đường, liền tìm thấy người hắn muốn tìm.

Dưới sự giúp đỡ của TRiệu trưởng lão, người đời sau của vị bạn cũ kia của hắn mặc dù không có thiên phú tu hành, nhưng lại sống vô cùng tốt đẹp ở thế tục, theo lời của người qua đường kia thì vị Hàn viên ngoại này không chỉ được tôn sùng ở Giag Thành này, mà toàn bộ nước Việt cũng đều tôn sùng địa vị của hắn, trong nhà còn nuôi dưỡng mấy vị tiên sư, ngay cả Hoàng Thất nước Việt cũng phải khách khí đôi phần.

Hàn phủ rất dễ tìm vì nó chính là tòa nhà cao cấp nhất, chiếm diện tích rộng nhất, và ở khu phồn hoa nhất.

Lý Ngọc tới Hàn phủ, nói rõ mục đích đến đây của mình, người Hàn gia lập tức thay đổi thái độ, trở nên hết sức khiêm tốn, vì họ có ngày hôm này toàn bộ đều nhờ vào sự trông nom của vị trưởng lão ở Côn Luân kia, nên đối với Lý Ngọc cũng là đặc biệt khách khí.

Còn mấy vị tiên sư mà Hàn gia đang nuôi dưỡng kia Lý Ngọc cũng nhìn thấy, tu vi của bốn người đó cộng lại còn chưa tới Luyện Khí tâng ba, cũng chỉ đủ nặn ra mấy cái quả cầu lửa nho nhỏ, để dọa phàm nhân cũng đủ dùng, nhưng nếu có tu tiên giả Luyện Khí Kỳ tâng hai tới, cũng đủ cho cả đám bị diệt đoàn.

Nhưng mà Lý Ngọc cũng không tỏ ra cao ngạo gì với bọn họ cả.

Nếu như không phải ăn cơm mềm của Khương Ly, được Hứa sư tỷ đặc biệt đưa vào tông môn, thì thực lực bây giờ của hắn cũng không mạnh hơn bao nhiêu, so với đám người này.

Hắn cũng không ở lại Hàn gia quá lâu, sau khi giao những đan dược kia cho bọn họ, Lý Ngọc cũng rời khỏi nơi này.

Hắn đi dạo trên đường phố một lúc, mua vài món đặc sản của địa phương mang về cho Khương Ly và Chu Tử Tuyên nhầm nháp, Côn Luân tuy không thiếu thứ gì, chỉ thiếu những thứ khói lửa nhân gian như thế này.

Xong xuôi thì hắn rời khỏi Giang Thành, cũng không cưỡng Linh Thuyền về tông, mà phi hành tới một chỗ sơn mạch, rồi dừng lại ở một sơn cốc.

Trong sơn cốc có một dòng suối trong xanh, Lý Ngọc tóm một con thỏ rừng và hai con gà rừng, sau khi xử lý sạch sẽ thì xoa lên da bọn nó đám gia vị vừa mua được trên đường, lại dùng lá sen bọc bại, sau đó còn đắp thêm một lớp bùn, rồi mới chôn vào trong đống lửa, chậm rãi nướng.

Trong thời gian chờ đợi, Lý Ngọc ngồi trên một tảng đá bên dòng suối, ngắm nhìn gương mặt trong dòng nước kia, ngẩn ngơ.

Trong sơn cốc, bỗng nhiên nổi lên một cơn gió nhẹ.

Mặt nước tĩnh lặng cũng nổi lên chút gợn sóng, bên cạnh cái bóng đẹp trai trong nước của Lý Ngọc, có thêm một bóng người nữa.

Một người đàn ông trung niên nho nhãn, đứng sau lưng của Lý Ngọc, mỉm cười tán thưởng :"Ngươi còn có nhã hứng như này sao?” Lý Ngọc hoảng sợ giật mình trước âm thanh đột ngột xuất hiện này, quay đầu lại nhìn thấy người phía sau, đầu tiên là sửng sốt, rồi lại nghi hoặc hỏi :”Triệu trưởng lão, không phải ngài có chuyện qua trọng phải ra ngoài sao, tại sao lại ở đây?”

Triệu Quang Huyền vẫn hòa nhã mỉm cười, đáp :"Ra ngoài chỉ là lấy cớ, nếu không thì làm sao có thể nhờ ngươi đi đưa đan dược hộ ta chứ?”

Lý Ngọc vẫn mờ mịt hỏi :"Triệu trưởng lão, ngài vừa nói gì, sao ta nghe không hiểu?"

Triệu Quang Huyền chắp hai tay ra sau lưng, cười lớn :"Lý Ngọc ơi là Lý Ngọc, ngươi luyện đan tài giỏi như vậy, sao làm người lại hồ đồ như thế này, nhưng mà không sao, hồ đồ cũng tốt, làm quỷ hồ đồ cũng tốt hơn so với làm quỷ tỉnh táo..."

Lý Ngọc như nhận ra điều gì, nhảy khỏi tảng đá đang ngồi, kéo dài khoảng cách ra với Triệu Quang Huyền, mặt mũi trắng bệch, hỏi :”Triệu trưởng lão, ngươi có ý gì. -

Triệu Quang Huyền không trực tiếp trả lời câu hỏi của Lý Ngọc, mà thở dài một cái, nói ra :"Thực ta lúc ngươi tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân rồi đoạt giải nhất ở cuộc thi đấu đan đạo học đồ, ta đã nghĩ đi sưu hồn ngươi rồi, nhưng lúc đó ta kiêng ky Huyền Chân tổ sư, lại cảm thấy có khi chỉ là trùng hợp, nhưng đến lúc ngươi thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, lại tiếp tục tái nhập cảnh giới Thiên Nhân, khi đó ta mới chính thức có hứng thú với ngươi..."

"Sưu hồn..."

Lý Ngọc không ngừng lùi về sau, sắc mặt càng thêm tái nhợt, lắp bắp nói :"Bí mật tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân, ta đã nói cho các ngươi biết rồi, ngươi có sưu hồn ta thì cũng không lục soát được gì đâu."

Triệu Quang Huyền lắc đầu, nói :"Ngươi nói, ta không tin, ta chỉ tin những gì ta tận mắt thấy."

Lý Ngọc sợ đến mức cuống quýt, phẫn nộ gào lên :"Tông môn biết chuyện này, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Nghe Lý Ngọc nhắc đến tông môn, Triệu Quang Huyền lại bật cười, chế giễu :"Ngươi nghĩ đám tổ sư Nguyên Anh trong tông môn kia đều là người tốt à?chẳng qua cũng chỉ tự xưng mình là Chính Đạo thôi, vài người trong số họ còn làm những việc sau lưng còn ma đạo hơn cả đám Ma Đạo, với cả, ta chỉ là để cho ngươi tới đây đưa đan dược, nước Việt loạn như thế, chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ sẽ bị tán tu giả Trúc Cơ kỳ chặn giết à? bồn tọa cũng thật xin lỗi ngươi, vô cùng áy này mà đền bù cho đạo lữ song tu của ngươi năm mươi viên Thông Mạch Đan, mười viên Thác Mạch Đan, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy bổn tọa thật nhân nghĩa...

Lý Ngọc vẫn tiếp tục lùi về phía sau, vừa nói :"Ngươi không sợ tông môn hoài nghi?"

Triệu Quang Huyền mặc kệ Lý Ngọc lùi về sau, chỉ là Luyện Khí Kỳ, cho dù dời khỏi khoảng cách trăm trượng, hắn cũng có thể đuổi theo được.

Hắn cười như không cười, nói với Lý Ngọc :"Tông môn sao thể hoài nghi bổn tọa được chứ, bổn tọa đối xử với ngươi tốt như vậy, so với đệ tử thân truyền còn tốt hơn, truyên cho ngươi đan đạo, chia cho ngươi đồ tốt, bọn họ có lý do gì mà hoài nghi bổn tọa?”

Lý Ngọc không lùi nữa, đứng ở nơi đó, bình tĩnh nhìn Triệu Quang Huyền, chửi thê :"COn mẹ nhà ngươi, còn âm hiểm như vậy, hóa ra đã sớm tính kế hết rồi."

Triệu Quang Huyền lạnh nhạt nhìn Lý Ngọc, nói ra :”Ngươi còn rất trẻ, nên chắc không có người dạy cho ngươi biết, trên đường tu tiên, vĩnh viễn không nên tin bất kỳ kẻ nào, nếu có kiếp sau, hy vọng ngươi hãy nhớ kỹ lời của bổn tọa..."

Vẻ sợ hãi trên mặt Lý Ngọc biến mất, đột nhiên nói ra :"Ngươi sai rồi!" Triệu Quang Huyền không nghĩ đến lúc này mà Lý Ngọc vẫn giữ được bình tĩnh như vậy, hơi giật mình, hỏi :”Ta sai chỗ nào?"

Lý Ngọc đứng tại chỗ, nói với hắn :"Xin lỗi, những lời ngươi vừa nói, đã từng có người dạy cho ta..."

Lời nói vừa dứt, bốn phía sơn cốc này đột nhiên có năm đạo khí tức cường đại phóng thẳng lên trời, toàn bộ sơn cốc lập tức tràn ngập khói đen, năm đạo khí tức kia có thể so với cường giả Kim Đan Kỳ, ăn ý hình thành một cái trận pháp, khống chế không gian, giam Triệu Quang Huyên ở bên trong.

Lý Ngọc đứng bên ngoài trận pháp, bên cạnh hắn chẳng biết từ lúc nào có thêm một người đứng đó.

Đó là một cô gái, mặc một bộ đồ đen, buộc tóc đuôi ngựa, cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại có vài phần tà khí.

Bên trong trận pháp, Triệu Quang Huyền nhìn năm đạo khí tức cường đại kia, trừng cả hai mắt ra, bật thốt lên :”Ngũ quỷ nhiếp hồn trận!"

Lúc này trong đầu hắn nhớ lại một số lời đồn đại trước đây trong Côn Luân, Triệu Quang Huyền nhìn về phía Lý Ngọc, kinh hãi thốt lên :”Ngươi, ngươi thật sự là nội ứng của Ma Đạo?"
Bình Luận (0)
Comment