Chương 94: Lý đạo hữu, nén bi thương (1)
Chương 94: Lý đạo hữu, nén bi thương (1)Chương 94: Lý đạo hữu, nén bi thương (1)
Bên trong ngũ quỷ nhiếp hồn trận, Triệu Quang Huyền nhìn năm con quỷ vật, con nào cũng có tu vi nang với tu tiên giả Kim Đan Kỳ, mà choáng váng cả người.
Hắn đã trù hoạch chuyện ngày hôm nay, từ lúc Lý Ngọc tiến nhập cảnh giới Thiên Nhân lần đầu tiên, ở cuộc thi đan đạo học đồ.
Vì để làm cho Tông Môn triệt để không hoài nghi chuyện này liên quan tới mình, hắn phải đợi hơn mấy tháng, từ khi Lý Ngọc đoạt giải nhất thi đấu Luyện Đan Sư nhất phẩm, rồi mới dựa theo quy củ của nhiều phong đan đạo, tới mời Lý Ngọc gia nhập Thanh Huyền Phong trước, tiếp đó lại biểu lộ ra cực kỳ tán thưởng Lý Ngọc trước mặt nhiều người, không chỉ đích thân dạy đan đạo cho Lý Ngọc, mà thi thoảng còn ban thưởng Thông Mạch Đan cho nữa, việc nhờ Lý Ngọc hỗ trợ đi đưa đan dược, hắn cũng không lo lắng gì cả, vì hàng năm hắn cũng đều thực sự đến nước Việt để trông nom người đời sau của nhà họ Hàn...
Trong kế hoạch mà hắn vạch ra, cho đến tận lúc này, toàn bộ Thanh Huyền Phong, chính xác là toàn bộ Côn Luân, không ai là không biết rõ, Lý Ngọc là người hắn hết sức coi trọng, giống như đang bồi dưỡng đệ tử thân truyên vậy.
Mọi thứ đều hoàn hảo, không thể chê vào đâu được, trước khi Lý Ngọc rời tông, hắn đã ra khỏi tông môn theo phương hướng khác, nên ai cũng sẽ không nghi ngờ, người giết Lý Ngọc lại là hắn.
Lý Ngọc biến mất cũng sẽ giống như các đệ tử bình thường khác của Côn Luân, dù sao khắp tu tiên giới đều ẩn giấu sát khí, đệ tử Côn Luân ra ngoài rồi vô duyên vô cớ biến mất, hàng năm không có một trăm cũng có tám mươi.
Hắn tính toán tất cả, nhưng thực sự không tính đến việc, những lời đồn trong tông môn kia lại là sự thật.
Lý Ngọc thật sự là nội ứng của Ma Đạo.
Con mẹ nó, rốt cuộc ai mới là người âm hiểm.
Đáp án của vấn đề này, TRiệu Quang Huyền cũng không còn thời gian suy tính nữa.
Vì năm con linh quỷ kia, dù thực lực mỗi con đều kém hơn hắn một chút, nhưng năm con liên thủ thì hắn không thể chiến thắng dược, huống hồ năm con này lại còn có năm loại thuộc tính khác nhau, kết thành ngũ quỷ nhiếp hồn trận có hung danh truyền xa, đây đủ để trấn giết tất cả tu tiên giả đơn linh mạch có tu vi từ Nguyên Anh kỳ trở xuống.
Trong thời gian nháy mắt, một tia khí Âm Sát rét lạnh thấu xương, đã xâm nhiễm vào trong cơ thể của hắn.
Tiên Y trên người Triệu Quang Huyền chợt lóe lên lưu quang, hình thành một vòng bảo hộ, ngăn cản khí Âm Sát xâm thực, bảo vệ hắn ở bên trong.
Nhưng trước sự ăn mòn của khí Âm Sát, vòng bảo hộ nhanh chóng ảm đạm xuống, rõ ràng là không chống đỡ được bao lâu.
Triệu Quang Huyền phất tay, ném ra một cái chuông nhỏ mầu vàng, chuông nhỏ lập tức biến to lớn, bảo vệ toàn bộ cơ thể hắn bên trong.
Hưuu... u... U... !
Năm con quỷ tướng vây quanh cái chuông khổng lồ, rồi cùng nhau ra tay, năm cái hào quang có mầu sắc khác nhau được đánh ra từ trong tay bọn nó, hội tụ lại một chỗ rồi mới hung hăng đập tới cái chuông khổng lồ.
Oành!
Một tiếng đinh tai nhức óc vang lên, bê mặt của cái chuông đã bị nứt vỡ dày đặc như mạng nhện.
Triệu Quang Huyền ở bên trong phun ra một ngụm máu, sắc mặt hắn lúc này đã tái nhợt, uy lực của Ngũ Quỷ Nhiếp hồn trận hắn đã sớm nghe qua, ngay cả bản mệnh pháp bảo của hắn cũng chỉ chịu được một kích đã hao tổn, xem ra ngày hôm nay nguy rồi.
Bên ngoài trận pháp, Lý Ngọc khoanh tay theo dõi tình hình trong trận pháp, hỏi yêu nữ :"Cô nương, trận pháp này thật sự có thể che giấu được truyền âm sao?"
Nam Cung Thiền liếc mắt nhìn hắn, khẳng định :"yên tâm đi, không gian nơi này đã bị phong tỏa, tin tức gì của hắn cũng truyên không đi được."
Sau khi nàng khẳng định như vậy, Lý Ngọc liền hoàn toàn yên tâm.
Thực ra trước khi Triệu Quang Huyền xuất hiện, Lý Ngọc cũng không xác định được hắn có ra tay với mình hay không.
Biết đâu hắn chỉ thực sự nhờ mình đi đưa đan dược cho hắn.
Nhưng nếu lỡ như... thì sao?
Dù là có một phần vạn khả năng, hắn cũng sẽ không đem tính mạng của mình ra đùa.
Có bài học đắt giá của Tôn trưởng lão trước đó, nên hắn không thể hoàn toàn tin tưởng bất kỳ ai.
Nhưng không bằng không chứng, Lý Ngọc cũng không thể báo cáo lên tông môn, chưa nói đến liệu có ai thèm tin hay không, mà tính ra thì một người là đệ nhất nhân Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn, một bên là đệ tử tâng chót Luyện Khí Kỳ tương lai u ám, giá trị con người của Triệu Quang Huyền ở cao chót vót so với hắn.
Người đầu óc bình thường sẽ chỉ nghĩ, hắn bị chứng vọng tưởng bị hại.
Hắn chỉ còn cách nói cho yêu nữ nghe.
Dù là không có bất kỳ chứng cứ nào, tất cả hoàn toàn là suy đoán đơn phương của hắn, nhưng Lý Ngọc chỉ đề nghị một câu, mà nàng liền thực sự bôn ba vạn dặm xa xôi, từ Huyền Âm Giáo chạy tới chỗ này mai phục, kết quả là thực sự câu ra được Triệu Quang Huyền.
Cường giả Chính Đạo bởi vì hứng thú với bí mật của hắn, phí hết tâm tư diễn lâu như vậy, chỉ để sưu hồn hắn.
Yêu nữ Ma Đạo lại vì một câu nói của hắn, vạn dặm cứu giúp tập kích bất ngờ.
Cái thế giới này thật mẹ nó kỳ diệu quá rồi.
Lúc Lý Ngọc nhìn về phía trận pháp kia lần nữa, thì âm thầm kinh hãi.
Ngũ quỷ nhiếp hồn trận lần này, với lần trước hắn gặp phải, đúng là khác nhau một trời một vực.
Nếu như lần trước năm con linh quỷ không mị hoặc hắn mà trực tiếp công kích từ xa, thì có lẽ hắn đã không thể phá trận thuận lợi như thế.
Triệu Quang Huyền ở bên trong trận pháp thì lại không có tâm trạng mà nghĩ ngợi lung tung như Lý Ngọc, uy lực của ngũ quỷ nhiếp hồn trận quá mạnh mẽ, bản mệnh pháp bảo của hắn chỉ bị đụng mấy cái, đã gần như hỏng mất.
Nếu thật sự không quyết đoán nhanh, ngày hôm nay hắn sẽ phải chết. Nghĩ đến là làm ngay, hắn lấy từ trong không gian pháp bảo ra một cái lò đan mầu tím, một chút phi kiếm thượng phẩm, mấy cái pháp bảo quý giá mà hắn cất kỹ càng, cũng bị lấy ra hết.
Nhưng hành động lần này của hắn cũng không phải là vì phản kích.
"Nổ"
Triệu Quang Huyền nén đau, thúc giục từng món pháp khí trân quý tự bạo, lúc này ở trung tâm vụ nổ truyền đến ba động năng lượng kịch liệt, đến mức trận pháp kín kẽ đã bị xé rách ra một đường.
Triệu Quang Huyền nắm bắt cơ hội, thúc giục một mảnh phù lục, thuấn di * ra ngoài, nghĩ tới đám pháp khí trân quý vừa tự bạo kia, trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhìn Lý Ngọc cùng cô gái kia, nghiến răng nghiến lợi rít lên :*Các ngươi đều phải chết!"
Hôm nay có thể hắn phải chết dưới ngũ quỷ nhiếp hồn trận, nhưng Lý Ngọc và cô gái này sẽ chết trước mặt hắn.
Triệu Quang Huyền vỗ một chưởng xuống, vô tận hỏa diễm cuốn tới chỗ Lý Ngọc và Nam Cung Thiền.
Pháp lực của tu sĩ Kim Đan Kỳ hùng hậu hơn không biết bao nhiêu so với Luyện Khí Kỳ nho nhỏ, nên trong nháy mắt này, Lý Ngọc gặp phải nguy cơ sinh tử.
Nhưng một giây sau, đã có một người đứng chắn trước mặt hắn.
Áp lực mà Lý Ngọc đối mặt, lập tức biến mất.
Một đoàn hỏa diễm âm u tuôn ra từ trong cơ thể của Nam Cung Thiền, hóa thành một con Phượng Hoàng màu đen, bay về phía Triệu Quang Huyền.
Lê-eeeee-eezz-II
Bên tai Lý Ngọc dường như nghe được tiếng phượng gáy thanh thúy**, đám lửa đỏ kia bị con Phượng Hoàng mầu đen này hấp thu toàn bộ, sau đó con chim khổng lồ do ngọn lửa mầu đen biến thành này, vỗ cánh một cái, bay đến trước mặt Triệu Quang Huyền.
"U Minh Linh Hỏa!"
Triệu Quang Huyền trợn to hai mắt, giọng nói phát ra sợ hãi đến cực điểm, đó cũng là lời nói cuối cùng của hắn, vì ngay sau đó, cả người hắn đã bị ngọn lửa âm u bao bọc lấy, rồi cả người hắn bị bốc hơi trong nháy mắt, chỉ còn lại một cái vòng tay không gian rơi xuống từ trong hư không, Nam Cung Thiền vẫy tay một cái, nó liền bay đến trong tay của nàng.
Nàng nói một câu gì đó, con Phượng Hoàng mầu đen kia quay trở về cơ thể của nàng.
Lý Ngọc nhìn một màn này đến ngơ ngác, mất hồi lâu mới khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt.
Lý Ngọc biết rõ yêu nữ rất mạnh.
Nhưng hắn cũng không biết nàng lại mạnh đến mức này...
Triệu Quang Huyền mặc dù chỉ là tu đơn linh mạch, nhưng dù sao cũng là Kim Đan Kỳ đấy, thế mà bùm cái bị xuống đất ăn tỏi luôn rồi.
Cường giả Kim Đan Kỳ mà Tôn trưởng lão cả đời theo đuổi, bị hình thân câu diệt trong nháy mắt.
Sau khi Triệu Quang Huyền chết, năm con linh quỷ có tu vi so với cả cường giả Kim Đan Kỳ kia cũng hóa thành 5 làn khói mỏng, rồi nhập lại vào bên trong năm cái cán cờ trận, xong bị Nam Cung Thiền vẫy tay một cái, thu vào trong trữ vật không gian của nàng.
Sau khi linh quỷ biến mất, khát vọng thôn phệ từ lò đan trong ngực của Lý Ngọc cũng biến mất, vừa rồi Lý Ngọc phải vất vả áp chế khát vọng của nó với mấy cái linh thể mạnh mẽ kia mãi.
Nam Cung Thiên nắm lấy cổ tay Lý Ngọc, nói ra :"Nơi này không nên ở lâu, đi theo ta."
Hai bóng người nhanh chóng xeẹt qua chân trời, biến mất vô tung vô ảnh.
Cùng lúc đó, ở cách nơi này mấy vạn dặm.
Côn Luân động thiên.
Trong một tòa đại điện, thờ phụng chi chít ngọc bài.
Rặc rặc...
Đại điện đang im ắng, bỗng nhiên truyền đến một tiếng vỡ vụn nho nhỏ.
Hai gã đệ tử trấn giữ nơi nay cũng sửng sốt một chút, một người nghi ngờ hỏi người còn lại :”Ngươi có nghe thấy thanh âm gì không?”
Người đệ tử còn lại cũng kinh ngạc nói :"Ngươi cũng nghe thấy à? ta còn tưởng ta nghe lầm."
Hai người liếc nhau một cái, sắc mặt biến đổi, lập tứ kiểm tra từng ngọc bài trong cung phụng trong từng tầng một.
Cường giả Kim Đan Kỳ trở lên, hoặc một số đệ tử hạch tâm sẽ có hồn bài ở trong tông môn, nếu họ bị chết bất ngờ thì tông môn sẽ biết tin trước tiên, mà hồn bài vỡ vụn thì tức là chủ nhân của nó đã tử vong.
Hai người kiểm tra từng cái, rất nhanh đã tìm thấy cái hồn bài bị vỡ vụn.
Cái hồn bài này cũng không ở tầng dưới cùng, vị trí của nó cao đến dọa người, đặt chung một hàng với các vị tổ sư Nguyên Anh, chứng tỏ không phải là đệ tử hạch tâm hay trưởng lão Kim Đan kỳ bình thường, trên tấm gỗ đàn hương được đặt ở phía dưới hồn bài, khắc một cái tên.
Triệu Quang Huyên.
Bọn họ cũng không xa lạ gì với cái tên này, thực lực của Triệu trưởng lão tuy không có gì nổi bật trong đám trưởng lão Kim Đan của tông môn, nhưng trên đan đạo lại vô cùng nổi danh, có danh tiếng là đệ nhất nhân Luyện Đan Sư tam phẩm.
Hồn bài thuộc về hắn đã vỡ vụn, hai tên đệ tử vô cùng kinh sợ, nói năng cũng lắp bắp theo.
"Triệu. . Triệu trưởng lão bỏ mình!"
"Nhanh bẩm báo cho tông môn"...
*Thuấn Di : dịch chuyển tức thời trong khoảng cách ngắn, có thể bỏ qua chướng ngại vật. . (giống kiểu tốc biến trong game Liên Minh Huyền Thoại)
**Thanh Thúy: từ tượng thanh, chỉ âm thanh trong trẻo và vang.