Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 115 - Chương 94: Lý Đạo Hữu, Nén Bi Thương (2)

Chương 94: Lý đạo hữu, nén bi thương (2) Chương 94: Lý đạo hữu, nén bi thương (2)Chương 94: Lý đạo hữu, nén bi thương (2)

Ngọc Hư Phong.

Vương Đạo Huyền vừa biết được tin tức, đang ngồi sững sờ tại nguyên chỗ.

Đã bao lâu rồi phái Côn Luân không có trưởng lão Kim Đan Kỳ nào bất ngờ bỏ mình?

Chẳng bao lâu, từng đạo lưu quang từ các phong đều đang bay tới đây, tề tụ ở trên Ngọc Hư Phong, chẳng bao lâu thì một tin tức kinh thiên động địa từ Ngọc Hư Phong truyền ra, chấn động toàn bộ Côn Luân động thiên.

Trưởng lão Kim Đan Kỳ, Luyện Đan Sư tam phẩm tiền đồ vô lượng, phong chủ Thanh Huyên Phong Triệu Quang Huyền, bất hạnh bỏ mình...

Mà lúc này ở cách đây vạn dặm.

Trong một tòa thành trì của phàm nhân, chịu sự quản hạt của Ma Đạo Luyện Hồn Tông, Nam Cung Thiền đưa mắt nhìn Lý Ngọc, gật đầu nói :"May mà ngươi cảnh giác, chứ không thì dù ngươi có phù lục cấp ba trong tay thì cũng kiếp số đã định."

Lý Ngọc cũng thở phào nhẹ nhõm, nói ra :“Đa tạ cô nương cứu giúp!"

Nam Cung Thiền khoát tay áo, xì một tiếng :"Ngươi là người của ta, ta không cứu ngươi thì cứu ai?"

Lý Ngọc nghe nàng nói vậy, xấu hổ không chịu nổi.

Yêu nữ đối với hắn là thật không còn gì để nói.

Nhưng hắn đối với yêu nữ lại chần chừ, do dự.

Vì một suy đoán của hắn mà yêu nữ chạy từ xa vạn dặm tới, còn hắn thì chỉ lúc cần đến nàng thì mới nhớ tới nàng, còn lúc không cần tới thì chỉ mong hai người chưa từng gặp qua, gọi một tiếng thì đến, xua thì đi, trở mặt vô tình...

Hừ! Thực sự là cặn bãi

Nghĩ lại nàng đối xử với mình thế nào, lại nghĩ mình đối xử với nàng ra sao, Lý Ngọc lập tức cảm thấy áy náy vạn phần.

Để bù đắp nội tâm áy náy, Lý Ngọc hỏi nàng :"Cô nương, trong cơ thể của cô pháp lực ngũ hành có cân đối không?”

Yêu nữ liếc hắn một cái :"Ngươi hỏi cái này làm gì?"

Lý Ngọc nói :”Ta trong lúc vô tình học được hai cái pháp thuật nhỏ, nhưng yêu cầu phải có pháp lực ngũ hành cân đối, mới có thể thi triển, nếu như cô nương có pháp lực cân đối, có thể thử một chút, có lẽ sẽ có ích với cô nương... :

Hắn tính dâng lên hai cái pháp thuật nhỏ này lên cho nàng, để bù đắp lại phần nào áy náy trong lòng, dù sao thì hắn thiếu nợ nàng cũng quá nhiều rồi.

Một lúc sau, Nam Cung Thiền vận chuyển pháp lực, xong giật nảy mình :"Ô, biến mất thật rồi này!"

Với thân phận của nàng thì có thể tiếp xúc đến rất nhiều bí thuật của Ma Đạo, nhưng Ẩn Tức Thuật này lại làm cho nàng vô cùng bất ngờ, việc che giấu khí tức vô cùng quan trọng với tu tiên giả, mà pháp thuật này để phục kích, hoặc trốn tránh truy sát, thì hiệu quả vô cùng.

Mà Vọng Khí Thuật thì càng hữu dụng với nàng hơn, lần sau gặp lại Tân Khả Nhân, thì nàng có thể nhìn thấu tu vi của nang ta.

Còn nàng ta thì sẽ không nhìn được tu vi của mình.

Xem như thắng họ Tần kia một lần.

Trước đến giờ đều là nàng cho Lý Ngọc đồ vật, lần này cuối cùng cũng nhận được một ít chỗ tốt từ hắn, điều này khiến Nam Cung Thiền rất vui mừng, đó chính là một loại cảm giác kiểu "thằng đệ này của mình, cuối cùng cũng có chút tiền đồ!"

Sau đó nàng lại hỏi Lý Ngọc :"Ngươi còn dạy pháp thuật này cho ai nữa?"

Trong lòng Lý Ngọc lộp bộp một cái, sao lân nào yêu nữ cũng hỏi đúng trọng tâm thế nhỉ, câu nào cũng chí mạng luôn.

Mặc dù chỉ gặp mặt nàng có ba lần, nhưng thông qua linh bối nói chuyện phiếm thì không biết bao nhiêu lần rồi, Lý Ngọc cũng hiểu rất rõ yêu nữ, nàng là người có dục vọng chiếm hữu rất mạnh, nếu như nói cho nàng biết hắn đã dạy cho Khương Ly trước, sau đó còn dạy qua cả Tần sư tỷ nữa, rồi cuối cùng mới đến nàng...

Thì hôm này hắn cùng đừng nghĩ sống tốt.

Lý Ngọc đương nhiên không ngu xuẩn như vậy, nói như chém định chặt sắt :"Ta mới vừa nhận được hai cái pháp thuật nhỏ này không lâu, chỉ mới nói duy nhất cho cô nương biết..."

"Không nói cho Khương sư muội kia của ngươi biết?"

"Ta định trở về thì nói cho nàng biết!"

"Cũng không nói với Tân Khả Nhân?”

"Nói với Tần sư tỷ làm gì, ta cũng chẳng quen tỷ ấy."...

Lý Ngọc lảng sang chuyện khác :"Đúng rồi, cô nương có thể thử dung hợp pháp lực, sau đó dùng nó để trùng kích hai mạch Nhâm Đốc, xem có hiệu quả hay không..."

Một lúc sau, nhìn yêu nữ không có gì thay đổi, Lý Ngọc khẳng định, dường như lý do thực sự ở trên cơ thể hắn, hắn quả thực có thiên phú dị bẩm trên võ đạo.

ông trời đúng là công bằng, mặc dù mở hẹp cửa tu hành với hắn nhưng lại mở ra cửa sổ võ đạo cho mình.

Lúc này Nam Cung Thiền đột nhiên nói với Lý Ngọc :"Huyền Âm Giáo của chúng ta có nhiều đệ tử bị Triệu Quang Huyền làm hại, hắn có tên trên tất sát bảng của tông môn ta, bây giờ coi như ngươi đã lập công lớn cho tông môn, nghĩ xem muốn ban thưởng cái gì..."

Lý Ngọc ngỡ ngàng, hắn lập công á?

Sau khi kịp phản ứng, hắn ngại ngùng hỏi nàng :"Cái U Minh Linh Hỏa vừa nấy..."

Loại linh hỏa này hắn đã nhìn thấy trên sách cổ, nếu có linh hỏa này phụ trợ, thì hắn hẳn là có thể luyện chế được Thông Mạch Đan.

Mà lửa này không chỉ có ích với Luyện Đan Sư, mà còn có ích với cả Pháp tu, cũng là một bảo vật hiếm có, nếu tu tiên giả tu hành Hỏa linh mạch đem nó luyện hóa, thì sau đó thi triển pháp thuật sẽ không còn là hỏa diễm bình thường nữa, mà chính là U Minh Linh Hỏa, loại linh hỏa này là một loại hỏa diễm cấp cao, nếu đem đấu pháp với tu tiên giả Hỏa thuộc tính khác, thì chỉ cần một chiêu là đủ đánh bại đối phương.

Yêu nữ trừng mắt lườm hắn một cái :"Ngươi thật đúng là dám muốn!" Cũng may đây cũng không phải là lần đầu tiên, nàng cũng sớm quen với cái kiểu này của Lý Ngọc, nên cũng chỉ lườm hắn một cái, còn giải thích:"Linh hỏa đã luyện hóa thì không có cách nào tặng cho người khác, trừ khi kẻ đó vẫn lạc, huống chỉ nếu có linh hỏa này, thân phận của ngươi còn giấu giếm kiểu gì?"

Lý Ngọc ngẫm lại thấy cũng có đạo lý, liền hỏi :"Thế có Thông Mạch Đan và Thác Mạch Đan không?"

Hắn vẫn cần một số Thông Mạch Đan để tu hành đến Luyện Khí Kỳ viên mãn, Thác Mạch Đan mặc dù tạm thời chưa dùng được, nhưng sớm muộn gì cũng dùng đến.

Nam Cung Thiền lắc đầu nói :'Đan dược thì loại nào cũng không có, ta từng nói với ngươi rồi còn gì, Huyền Âm Giáo không am hiểu đan đạo, ta vẫn chờ ngươi trở về quản lý đan bộ đây, ngươi cứ ở Côn Luân chăm chỉ học luyện đan, sau này về ta giao đan bộ cho ngươi quản lý."

"Thế Linh Dược thì sao?"

"Lần trước đã cho ngươi hết rồi, bây giờ một cây cũng không còn.'...

Này không có, kia cũng không có, Lý Ngọc chỉ có thể bất đắc dĩ :"Vậy cô nương xem cho ta gì thì cho."

Nam Cung Thiền lại liếc hắn một cái, nói :'Bổn cô nương lần này tới ngoại trừ cứu ngươi, đúng là còn có đồ tốt cho ngươi, đưa linh bối của ngươi cho ta trước."

Lý Ngọc tinh thân chấn động, đem linh bối ra đưa cho yêu nữ, vui vẻ hỏi :"Cái gì vậy"

Nam Cung Thiền lấy lại linh bối, rồi nói :”Đưa tay cho tat"

Lý Ngọc đưa tay ra không chút do dự.

Nam Cung Thiền duỗi một tay ra, đan chặt lấy năm ngón tay của Lý Ngọc, còn một bàn tay khác thì đang nhanh chóng biến ảo thủ ấn.

Lý Ngọc cũng không biết nàng đang làm gì, chẳng lẽ định truyền công cho mình?

Chắc là không thể đâu nhỉ, tu tiên chính là tu bản thân, nên không thể có cái gì gọi là truyền công đươc.

Sau một phút, hắn đột nhiên phát giác được, tại vị trí hai người nắm tay nhau, có gì đó tiến vào trong cơ thể hắn, khiến linh hồn của hắn run rẩy, Lý Ngọc mờ mịt hỏi :"Đây là cái gì?"

Nam Cung Thiên vui vẻ :*Khế ước linh hồn đấy, dùng linh bối không an toàn, sau khi ký kết khế ước linh hồn, chúng ta có các xa vạn dặm cũng có thể dùng ý nghĩ trao đổi với nhau, cũng không bị người khác phát hiện, mà hơn nữa, nếu như ngươi gặp phải nguy hiểm, ta cũng có thể cảm giác đến ngay tức khắc, ... loại bí thuật này là bí mật bất truyền của Huyền Âm Giáo chúng ta."

Cái khế ước linh hồn này nghe cũng không tệ lắm, Lý Ngọc lại hỏi :"Ngọai trừ những thứ này, thì khế ước linh hồn còn có thể làm gì nữa?"

Nam Cung Thiền suy nghĩ một chút, rồi nói :'Những thứ khác cũng không có gì, à đúng rồi, vì tu vi của ta mạnh hơn ngươi, nên sau khi ký khế ước linh hồn, nếu ta chết thì ngươi cũng sẽ bị hồn phi phách tán..."

Lý Ngọc sửng sốt một chút, lại hỏi :"Thế nếu như ta chết thì sao?"

Nam Cung Thiền nhún vai, thản nhiên :”Tu vi của ta mạnh hơn ngươi nhiều lắm, nên ngươi chết thì chết thôi, chẳng ảnh hưởng gì đến ta. "

Sau khi ngạc nhiên trong giây lát, Lý Ngọc tức giận chửi thê :"Ngươi, ngươi... móal”

Nam Cung Thiền nhíu đôi mi thanh tú lại :"Gì?"

Lý Ngọc nuốt cơn giận xuống :"Ngươi... cô nương nhất định phải chú ý an toàn, tốt nhất là không đi đến mấy chỗ nguy hiểm..." Nam Cung Thiền biết rõ hắn đâng lo lắng cái gì, vỗ vai hắn nhẹ nhàng mấy cái, an ủi :"Yên tâm đi, ngươi là người của ta, ta sẽ không để cho ngươi chết, ai muốn giết ngươi ta sẽ giết kẻ đó, nếu ngươi chết rồi, ta nhất định sẽ báo thù cho ngươi..."

Lý Ngọc cũng không nghi ngờ những lời này của nàng, nhưng ai lại muốn đem tính mạng của mình giao vào tay người khác chứ.

Nếu lỡ như nàng gặp chuyện bất ngờ vẫn lạc, chẳng phải mình cũng bị vạ lây à.

Nhưng hắn cũng biết, thân là nội ứng, vốn chẳng có tự do.

Lúc trước là do nàng ngu ngốc nên mới nuôi thả hắn như thế, nếu Lý Ngọc là nàng, thì đã sớm dùng thủ đoạn để khống chế đối phương rồi.

Nhưng bây giờ mọi cố gắng của hắn đến lúc này coi như uổng phí.

Vì từ hôm nay trở đi, hắn đã triệt để bị yêu nữ này buộc chặt trên thuyền hải tặc.

Nghĩ lại những lời nàng vừa nói, Lý Ngọc lại hỏi :“Nếu như tu vi của ta cao hơn cô nương thì sao?"

Nam Cung Thiền khinh thường nhìn Lý Ngọc, nói :'Ngươi mơ cái gì đấy?"

Nàng bây giờ đang có tu vi Kim Đan, Lý Ngọc còn chưa cả Trúc Cơ, nàng là song Thiên Linh Mạch, Lý Ngọc thì thiên phú bình thường... tu vi hắn cao hơn nàng á, nằm mơ đi.

Nhưng nàng vẫn kiên nhãn giải thích với Lý Ngọc :"Nếu như pháp lực của ngươi gần bằng ta, nếu ngươi chết rồi, thì linh hôn của ta cũng sẽ bị hao tổn, nếu như pháp lực của ngươi cao hơn ta, thì ngươi chết, ta cũng chết, còn ta chết, ngươi vẫn sống..."

Loại bí thuật này thực ra có từ thời thượng cổ, có một số người là đạo lữ của Ma Đạo, ký kết với nhau.

Vào thời kỳ đó, có một số nam nữ muốn bày tỏ tấm lòng với đối phương, bằng lòng cùng đối phương đồng sinh cộng tử, sẽ ký xuống cái khế ước linh hồn này, chỉ cần một người vẫn lạc, đối phương cũng lập tức chết đi.

Về sau có một vị tiền bối của Ma Đạo đã cải tiến cái bí thuật này, chỉ cần hai bên có thực lực cách biệt quá lớn, thì đối phương có thực lực yếu hơn vẫn lạc, sẽ không ảnh hưởng tới người có thực lực mạnh hơn, , nên các cường giả của Hợp Hoan Tông hay dùng bí thuật này để trói buộc lô đỉnh* bên người, để khi mình chết rồi thì đám lô đỉnh kia cũng không tiện nghi cho người khác.

Đương nhiên, Yêu nữ cũng không coi Lý Ngọc là lô đỉnh của mình, chẳng qua làm như này thì sẽ thuận tiện hơn thôi.

Nếu như Lý Ngọc chết đi, nàng cũng sẽ biết đầu tiên, rồi báo thù cho hắn.

Nếu như nàng bất hạnh chết đi, thì vừa vặn để hắn đến bồi nàng làm bạn xuống hoàng tuyền.

Yêu nữ nhìn Lý Ngọc nói ra :"Ngươi nhanh trở về đi, không nên để người ta nghi ngờ."

Trên đường trở về Côn Luân, Lý Ngọc vô cùng phiên muộn.

Rốt cục cũng không thoát khỏi tay ma nữ.

Cũng may là thực lực của nàng rất mạnh, riêng cái phiên bản ngũ quỷ nhiếp hồn trận kia của nàng, cũng đủ để bảo mệnh trước cường giả Nguyên Anh, dù sao nàng cũng là thánh nữ của Huyền Âm Giáo, nên thủ đoạn bảo mệnh, át chủ bài các thứ chắc chắn rất nhiều, không dễ dàng chết như vậy.

Nghĩ kỹ lại thì hắn cũng chẳng có tổn thất gì.

Sau khi trở lại Côn Luân, Lý Ngọc cũng không về Tử Vân Phong trước, àm đi tới Thanh Huyền Phong. Bầu không khí ở Thanh Huyền Phong hôm nay đều nghiêm túc lạ thường.

Lý Ngọc vừa tới chỗ cửa đại điện, thì một tên Luyện Đan Sư đang mang vẻ mặt đầy đau khổ nhìn thấy hắn, liên thở dài nói ra :"Lý đạo hữu, ngươi về rồi à?"

Lý Ngọc cười cười :"Ta đã đưa đan dược đến nơi mà Triệu trưởng lão nhờ đưa tới, trưởng lão đã trở về tông môn chưa?”

Vẻ mặt của tên Luyện Đan Sư kia càng ảm đạm, nói ra :"Triệu trưởng lão hắn, ... không về được."

Lý Ngọc sửng sốt một chút, hỏi :"Có ý gì?"

Vị Luyện Đan Sư nhất phẩm này không biết phải nói tin tức kia với Lý Ngọc thế nào.

Triệu trưởng lão khi còn sống, coi trọng nhất chính là Lý Ngọc, đối với hắn cực kỳ bồi dưỡng, ngay cả chuyện riêng của mình, cũng yên tâm để cho Lý Ngọc đi làm, nếu biết tin Triệu trưởng lão vẫn lạc, hắn sẽ đau lòng đến mức nào chứ?

Nhưng cho dù bây giờ không nói cho hắn biết, thì sớm muộn gì hắn cũng biết, nên đành an ủi :"Lý đạo hữu, ta hy vọng ngươi đừng quá bi thương, Triệu trưởng lão hắn, hắn đã vẫn lạc..."

Lý Ngọc ngây người tại chỗ, sau đó quả quyết nói ra :"Không thể nào, chắc chắn không thể có chuyện đó, thọ nguyên của Triệu trưởng lão còn rất nhiều, làm sao có thể vẫn lạc được chứ?"

Vị Luyện Đan Sư kia vỗ vỗ bờ vai của hắn, đồng cảm :"Nén bi thương..."

Lý Ngọc biểu lộ mờ mịt, rồi bỗng nhiên trong mắt của hắn chảy ra hai hàng nước mắt, nghẹn ngào :”Triệu trưởng lão ơi. .

Có mấy Luyện Đan Sư đang lần lượt đi ra từ trong đại điện, trùng hợp nhìn thấy một màn này.

Nhìn bộ dạng đau khổ của Lý Ngọc, bọn họ đều thở dài.

Lúc sinh thời, Triệu trưởng lão đối xử với Lý Ngọc tốt nhất, hắn biết được tin tức Triệu trưởng lão vẫn lạc, khóc còn thương tâm hơn so với mấy vị đệ tử thân truyền của Triệu trưởng lão, cũng coi như nên làm...

*lô đỉnh : ở đây là chỉ người, là những người có thể chất đặc biệt, (thường có vẻ ngoài xinh đẹp) được nuôi dưỡng để phục vụ cho mục đích song tu, nhưng chỉ có lợi cho một bên, còn người còn lại sẽ bị bào mòn cho đến chất.
Bình Luận (0)
Comment