Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 116 - Chương 95: Yêu Nữ Khuyên Bảo (1)

Chương 95: Yêu nữ khuyên bảo (1) Chương 95: Yêu nữ khuyên bảo (1)Chương 95: Yêu nữ khuyên bảo (1)

Trưởng lão Kim Đan Kỳ, lại còn là Luyện Đan Sư tam phẩm của tông môn, bị vẫn lạc không rõ nguyên nhân ở bên ngoài tông môn, đưa đến sóng to gió lớn trong Côn Luân.

Dù sao toàn bộ Côn Luân cũng chỉ có mấy vạn đệ tử, nhưng Luyện Đan Sư tam phẩm thì chỉ có hơn ba mươi người, huống chỉ thiên phú đan đạo của Triệu Quang Huyền còn đứng đầu trong hơn ba mươi người đó, tương lai còn có khả năng có thể trở thành vị Luyện Đan Sư tứ phẩm kế tiếp của tông môn.

Hai ngày nay, bầu không khí ở Thanh Huyền Phong là một mảnh bi thương, Lý Ngọc trở về lại càng đẩy bầu không khí bi thương ấy lên đến cực hạn.

Tất cả mọi người đều biết rõ cảm tình giữa Lý Ngọc và Triệu trưởng lão, đều lo lắng hắn đau lòng quá mức, nên thi nhau mở miệng an ủi hắn.

"Lý đạo hữu, nén bi thương!"

"Người chết đi không thể sống lại, chung ta tu tiên vốn là nghịch thiên mà đi, có thể nói đây là mệnh của Triệu trưởng lão."

"Tông môn đã phái tổ sư Nguyên Anh đi điều tra việc của hắn, tin rằng rất nhanh sẽ có kết quả rõ ràng thôi."

"Xin nén bi thương.......

Lý Ngọc ở Thanh Huyền Phong, đối mặt với linh bài của Triệu trưởng lão mà chảy mấy dòng nước mắt, cảm thấy cũng đủ rồi nên lau đi rồi quay trở vê Tử Vân Phong.

Tông môn chắc chắn không thể điều tra ra chuyện của Triệu Quang Huyền.

Dù sao cũng tự hắn ta chuẩn bị, muốn rửa sạch hiềm nghi cho chính bản thân mình, mà cố ý đi ngược với hướng đi nước Việt của Lý Ngọc, ai có thể đoán ra hắn ta lại chết ở nước Việt chứ, có thể điều tra ra mới là kỳ quái.

Đương nhiên cũng có thể có người sẽ hoài nghi hắn.

Nhưng hắn chỉ là một tay mơ Luyện Khí Kỳ, lấy cái gì để giết cường giả Kim Đan Kỳ người ta chứ, cho là hắn đứng im chờ Lý Ngọc giết, Lý Ngọc cũng không có cách làm gì hắn.

Hơn nữa, toàn bộ Côn Luân đều biết, Lý Ngọc với Triệu trưởng lão không phải là thây trò, nhưng còn thân hơn cả thầy trò, hắn cũng không có động cơ giết người, cũng giống như nếu người bị giết là Lý Ngọc, cũng sẽ không có ai nghi ngờ Triệu Quang Huyền vậy.

Đây cũng chính là một tay Triệu Quang Huyền bài bố đấy.

Lúc Lý Ngọc trở về Tử Vân Phong, trên mặt đã không còn chút bi thương nào nữa.

Những chuyện này hắn cũng không muốn Chu Tử Tuyên biết rõ, vì biết rõ cũng chỉ làm nàng lo lắng thêm mà thôi.

Biệt Viện số sáu mươi chín.

Lý Ngọc vừa bước vào trong sân, thì đã có một làn gió thơm ập vào mặt, một bóng hình xinh đẹp nhào vào ngực hắn.

Ba ngày không gặp, tiểu biệt thắng tân hôn.

Bốn mắt đối mặt, kiều diễm tự ủ tràn ra ngoài. Lý Ngọc ôm lấy eo nhỏ của nàng, nâng lên bế ngang, rồi bước vào trong phòng.

Một lúc sau thì tất nhiên là (Chỗ này cắt ba ngàn chữ không tiện miêu tả... )

Trong lúc Lý Ngọc đang bay nóc, thì hắn cũng không biết lúc này, cách hắn ở bên ngoài mấy vạn dặm, trong một tòa đại điện âm u, một cô gái xinh đẹp đang ngồi khoanh chân, tu hành trên bảo tọa to lớn, bỗng cơ thể đột nhiên run lên, hai mắt nàng mở to ra, sắc mặt tự dưng đỏ bừng... ...

Ba ngày lại trôi qua nhanh chóng.

Triệu trưởng lão đã vẫn lạc được mấy ngày, ở Côn Luân vẫn còn có chút gợn sóng.

Cường giả Nguyên Anh được chưởng giáo chân nhân phái đi điều tra chuyện này, vừa trở về tông môn một ngày trước, nhưng lại không tra được bất kỳ manh mối nào, nên cũng không có ai biết được Triệu trưởng lão đã chết như thế nào, cũng chẳng biết hắn đã bị chết ở đâu.

Từ đó Thanh Huyền Phong không còn phong chủ, tạm thời do Bạch Vân Phong quản lý.

Mà một số Luyện Đan Sư nương nhờ ở Thanh Huyền Phong lúc trước, cũng dồn dập rời khỏi đây, mà các phong đan đạo khác cũng tranh thủ cơ hội, dồn dập lôi kéo họ vê phong của mình.

Lý Ngọc sau khi biết được Triệu trưởng lão vẫn lạc, liền trở vê Tử Vân Phong đóng cửa ba ngày không ra, cũng xin miễn tiếp khách tới thăm, và cự tuyệt toàn bộ những lời mời chào từ phong khác.

Chuyện này cũng làm cho nhiều đệ tử Côn Luân cảm khái trong lòng, Lý sự đệ thực sự là chí tình chí nghĩa, không uổng công khi còn sống Triệu trưởng lão đối xử với hắn tốt như vậy.

Đáng tiếc cho Lý sư đệ, ở Côn Luân lâu như vậy, cuối cùng nhận được sự tán thưởng của một vị Luyện Đan Sư tam phẩm, thì trong nháy mắt, vị này đã vẫn lạc.

Có vài nữ đệ tử càng đau lòng cho hắn, Lý sư đệ thật đáng thương, mệnh của hắn sao lại khổ như vậy.

Tử Vân Phong.

Bên trong biệt viện.

Lý Ngọc đang chuyên tâm hưởng thụ thế giới của hai người, mặc kệ sóng gió bên ngoài như thế nào, cũng đều không lan đến bên trong biệt viện này của hắn.

Hai người đang ngồi trên xích đu, Lý Ngọc thì bóc vỏ một quả Nho, đưa đến tận miệng cho Chu Tử Tuyền.

Nhưng mà, cái quả Nho đó, cuối cùng lại vào trong miệng của hắn.

So với lúc trước thì hoàn cảnh ở trong biệt viện này, đã xảy ra một ít biến hóa.

Đầu tiên là bên cạnh tường viện, có thêm một cây ngô đồng hơi nghiêng, Lý Ngọc tìm thấy một cây ngô đồng nhỏ trên núi Côn Luân, mang về đây dùng pháp thuật hệ Mộc để bồi dưỡng thúc đẩy nó sinh trưởng, mà mục đích của việc này đương nhiên vì để làm một cái dây xích đu rồi.

Chỗ này trước đây là trồng một rừng trúc nhỏ, nên không thể chơi xích đu được.

Còn bãi đất trống ở sân sau, thì hắn trông một ít cây ăn quả, Nho mà vừa nãy hắn cho Chu Tử Tuyền ăn, chính là hái ngay trong vườn đó, mà Nho cũng chính là giống cây mà hắn cân nhắc lựa chọn để trồng, vỏ mỏng, thịt dày, không hạt, mọng nước, ngay cả Linh Nhi cũng rất thích ăn.

Nhưng nó lại không thể tự lột vỏ bằng hổ trảo được, nên toàn phải làm phiền Lý Ngọc.

Thay đổi một chút vườn tược, nhưng lại cảm thấy cuộc sống ở biệt viện này như có một sức sống khác vậy, mỗi ngày trôi qua đều rất có cảm giác gia đình, luyện một chút võ, bồi một chút giai nhân, đùa một hồi linh sủng, thời gian nhàn nhã trôi qua, nhưng lại không hề nhàm chán.

Một lúc sau, Lý Ngọc đi ra khỏi biệt viện, vừa thấy mặt hắn, lão Hà đang nằm trên ghế xích đu thở dài nói “Ai, đừng quá đau lòng, đây đều là mệnh đấy."

Lý Ngọc thở dài nói ra :"Triệu trưởng lão đúng là mệnh không tốt, kết thành Kim Đan cũng có ích gì chứ, còn chẳng phải chết sớm hơn các ngươi sao?"

Lão Hà bật cười :"Tiểu tử ngươi còn rất biết an ủi người khác nữa cơ đấy!"

Thực ra thì cái chết của Triệu trưởng lão đối với đám lão nhân sắp hao hết thọ nguyên này, cũng coi như là một sự an ủi.

Bọn họ cả đời này vô vọng kết thành Kim Đan, nhưng Triệu trưởng lão kết thành Kim Đan thì thế nào chứ, còn chẳng phải ù ù cạc cạc mà chết rồi, nghĩ như vậy khiến chuyện bản thân sắp xuống mồ, cũng không đến mức quá khó chịu nữa.

Một lúc sau, ở Ngọc Châu Phong.

Bây giờ Lý Ngọc đã là khách quen của Ngọc Châu Phong, đệ tử thủ phong cũng đã sớm quen biết hắn, hắn tới đây cũng không cần thông báo, mà có thể đi vào luôn.

Nhưng Lý Ngọc cũng không đến đây thường xuyên, chỉ tâm nửa táng tới một lần để thăm Khương Ly một cái, tránh cho Huyền Chân tổ sư bất mãn, cảm thấy hắn đang trì hoãn việc tu hành của Khương Ly.

Hôm này trùng hợp lại gặp Huyền Chân tổ sư ở ngay chủ điện, Lý Ngọc hơi ôm quyền tỏ vẻ chào hỏi bà, nghĩ nghĩ chút rồi lấy ra một chùm chùm nho, rồi đưa hai tay cho Huyền Chân tổ sư, chân thành nói :"Đây là Nho do đệ tử tự tay bồi dưỡng, hương vị cũng khá được, hiến tặng cho tổ sư nhấm nháp..."

Huyền Chân tổ sư đã sớm không còn bất mãn với Lý Ngọc như lúc đầu.

Từ sau lần hắn đem viên Dựng Anh Đan trân quý tặng cho Khương Ly mà không hề có một chút do dự nào, khiến bà thấy được một mảnh tình cảm hết sức chân thành của hắn, mà hắn cũng rất biết ý, chỉ tới thăm Khương Ly nửa tháng một lần, mà mỗi lần cũng chỉ ở lại tâm nửa canh giờ là đi về, cũng không ảnh hưởng tới thời gian tu hành của Khương Ly, mà dạo này đệ tử bảo bối của bà cũng có tâm trạng tốt hơn nhiều so với lúc trước, tu hành cũng càng thêm tích cực, nên bà cũng mặc kệ bọn nhỏ thoải mái.

Lý Ngọc này mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc gì cũng đều biết chừng mực.

Huyền Chân Tổ Sư nhận lấy chùm nho của Lý Ngọc đưa tới, mấy trăm năm qua, bà cũng ăn không biết bao nhiêu linh quả tăng trưởng pháp lực, hoa quả thế tục tất nhiên bà không để vào mắt, nhưng Lý Ngọc dâng lên chùm nho này, bà vẫn nhận lấy.

Đây dù sao cũng là tâm ý của hắn.

Không chỉ ở Ngọc Châu Phong, mà đám đệ tử trong Côn Luân đều kính sợ bà, trước mặt bà đều e dè sợ sệt, chỉ có duy nhất Lý Ngọc là bảo trì được tâm trạng bình thường, không kiêu ngạo, không siểm nịnh, nhưng cũng rất kính trọng bà.

Chỉ dựa vào tâm cảnh này của hắn, thậm chí còn vượt qua cả một chút đệ tử Trúc Cơ, thậm chí là Kim Đan.

Một chùm nho bình thường, cũng không mấy giá trị, nhưng cũng là vô giá.

Đây cũng chính là chùm nho đầu tiên mà một đệ tử biếu tặng nàng, trong mấy trăm năm kiếp sống tu hành này.

Còn về phần Lý Ngọc thì, hắn vốn chỉ định đem nho đến cho Khương Ky thôi, nhưng nhìn thấy Huyền Chân Tổ Sư, thì cũng thuận tiện biếu bà một chùm, xuất phát từ sự lễ phép chứ cũng không có ý gì khác cả, vì bà vốn chiếu cố hắn rất nhiều, giống như một người lớn trong nhà đối với con cháu của mình vậy, nên hắn cũng chỉ xuất phát từ sự hiếu kính bình thường, không suy nghĩ gì hơn.

Dù sao bà cũng là cường giả Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh cấp, đan dược pháp bảo gì đó Lý Ngọc cũng không có khả năng đưa, cũng chỉ có thể biếu tặng bà một chùm nho để cho bà nếm thử cho vui miệng.

Số lần hắn tới nơi này cũng rất nhiều, đừng nói Huyền Chân tổ sư, mà ngay cả con Thanh Loan này cũng đều đã quen, Lý Ngọc cũng bứt ra mấy quả nho khác, thả trong lòng bàn tay, rồi đưa đến bên miệng nó, Thanh Loan này cũng nhẹ nhàng mổ xuống một cái, quả nho trong tay Lý Ngọc liền biến mất.

Hắn cười cười, sờ đầu Thanh Loan mấy cái rồi đi về phía sau đại điện.

Lý Ngọc đi rồi, Thanh Loan mới ngẩng đầu lên, nhìn về chùm nho trên tay Huyền Chân tổ sư, khẽ kêu hai tiếng.

Huyền Chân tổ sư vặt mấy quả xuống, bỏ vào lòng bàn tay mình, nâng lên cho nó ăn, thấy Thanh Loan ăn vui vẻ như vậy, sau nháy mắt suy nghĩ, bà cũng câm lên một quả nho óng ánh mọng nước, đưa vào trong miệng mình, cắn nhẹ một miếng, nước trái cây lan ra trong miệng, một vị ngọt ngào lan tràn ra, quanh quẩn mãi...

Ừ, hương vị của nó... đúng là không tệ.
Bình Luận (0)
Comment