Yêu Nữ Dừng Tay ( Dịch Full)

Chương 117 - Chương 95 : Yêu Nữ Khuyên Bảo (2)

Chương 95 : Yêu nữ khuyên bảo (2) Chương 95 : Yêu nữ khuyên bảo (2)Chương 95 : Yêu nữ khuyên bảo (2)

Một lúc sau, ở phía sau điện Ngọc Châu Phong, một thiếu nữ dí dỏm liếm liếm bờ môi, gật đầu khen :"Nho rất ngọt đấy, còn ngọt hơn so với cống phẩm ta ăn hồi nhỏ, ngươi mua ở đâu thế?"

Lý Ngọc cười đáp :"Tự trồng đấy, nếu ngươi thích ăn thì lần sau ta mang đến cho ngươi nhiêu một chút.'

Hắn đang ngồi tựa ở một cây cột, nhìn thiếu nữ trước mặt này đánh giá.

Quyết định của hắn là chính xác, trước đây ở gần nàng bị lúng túng là do chưa quen với vẻ ngoài nữ tính này của nàng.

Nhìn lâu rồi quả nhiên cũng quen.

Bây giờ nàng đeo dây chuyên lên, biến thành một tiểu tử, hắn lại thấy không quen nữa.

Lý Ngọc để ý tới Hứa sư tỷ bên cạnh, Bứt một quả Nho ra đưa cho nàng, nói :"Đây chính là Nho ta tự chăm sóc, chăm sóc rất lâu mới cho ra thành quả cực phẩm này, Sư tỷ nếm thử xem sao..."

Hứa Khuynh Tâm lắc đầu :"Ta không ăn, a..."

Nàng đang há miệng nói thì bị Lý Ngọc nhét quả nho vào miệng rồi :"Sư tỷ thử đi..."

Nàng giống như tỷ tỷ của Khương Ly vậy, mà người một nhà thì cũng không cần phải khách khí.

Bị Lý Ngọc nhét cho một quả Nho, Hứa Khuynh Tâm không muốn ăn cũng đành phải ăn, nàng khẽ cắn một miếng, lập tức cả miệng tràn ngập vị trái cây thơm ngọt mát, Lý Ngọc cười rất tươi, háo hức hỏi nàng :"Thế nào sư tỷ, không tệ đúng không?”

Hứa Khuynh Tâm gật đầu :'Ăn rất ngonl"

Thế là nàng lại ăn thêm quả nữa, lại quả nữa, ... đây cũng là lần đầu tiên trong đời nàng, có người đem đồ ăn dâng tận miệng cho, loại cảm giác này nàng quả thực không biết hình dung như thế nào.

Khương Ly lặng lẽ nhìn sư tỷ, trong lòng bắt đầu thấy chua chua, Lý Ngọc còn chưa làm thế với nàng đâu...

Nhưng Lý Ngọc đã nấu chè đậu đỏ cho nàng, nghĩ đến đây, trong lòng Khương Ly lại vui vẻ trở lại.

Lý Ngọc lại ở đây hơn ba mươi phút đồng hồ, mới cùng Hứa Khuynh Tâm quay lại.

Lúc đi qua đại điện, Hứa Khuynh Tâm ngạc nhiên khi nhìn thấy sư tôn đang cầm một cái khay ngọc, đang bứt từng quả nho bỏ vào miệng, mà bên cạnh là Thanh Loan đang đứng nhìn chằm chằm u oán.......

Sau khi rời khỏi Ngọc Châu Phong, Lý Ngọc định quay trở về biệt viện, nhưng nghĩ một chút thì lại ghé qua Ngọc Hư Phong một cái.

Đến cũng đến rồi, thôi thì cũng đưa cho chưởng giáo chân nhân một chùm vậy.

Lần trước ngài ấy thế mà còn đề nghị, dồn toàn bộ tài nguyên của tông môn cho mình Kết Đan, cho dù việc không thành, nhưng Lý Ngọc vẫn phải biểu hiện sự cảm kích của mình, đây là vấn đề lễ phép.

Một chùm Nho mặc dù có giá trị rất nhỏ, nhưng lễ nhẹ tình thâm, đây đều là đạo lý đối nhân xử thế.

Ngọc Hư Phong.

Sau khi đệ tử thủ phong thông báo rồi nhận được thông qua, thì dẫn Lý Ngọc đi tới Ngọc Hư Cung.

Mấy hôm nay Vương Đạo Huyền đang buồn phiền vì chuyện của Triệu trưởng lão vẫn lạc, nhìn thấy Lý Ngọc thì tâm tình đỡ hơn một chút, hỏi hắn :”Ngươi tìm bổn tọa có việc gì sao?" Lý Ngọc dâng lên một cái khay ngọc, rồi đáp :"Cũng không có việc gì lớn, là đệ tử trông được một ít Nho, mang tới cho chưởng giáo chân nhân nếm thử."

Đệ tử thủ phong đưa Lý Ngọc đến thấy vậy cũng ngây người.

Chưởng giáo chân nhân trăm công nghìn việc, bao nhiêu trưởng lão Kim Đan Kỳ cũng phải khó khăn lắm mới gặp được ngài ấy một lần, nên ai cũng tranh thủ bẩm báo cũng như cầu xin những thứ mình cần, còn tiểu tử này thật vất vả mới tới đây một lần, thế mà lại đến chỉ vì đưa hoa quả?

Vương Đạo Huyền nhìn chùm Nho trên khay ngọc kia, cũng bị ngây người trong nháy mắt.

Sau đó hắn nhìn vê phía Lý Ngọc, chỉ nhìn thấy một vẻ mặt tươi cười, còn ánh mắt thì tinh khiết, sạch sẽ.

Ánh mắt này khác hắn những vị tổ sư Nguyên Anh và trưởng lão Kim Đan Kỳ mà hắn phải gặp mỗi ngày kia, trong ánh mắt của bọn họ tràn đầy dục vọng, tính toán, há mồm ra là muốn đan dược, linh thảo, hận không thể lấy hết tài nguyên của tông môn về túi của mình, để đập xuống trên người đệ tử, môn hạ của bọn hắn.

Còn trong ánh mắt của Lý Ngọc, hắn chỉ thấy được sự chân thành.

Sau khi ngạc nhiên trong nháy mắt, Vương Đạo Huyền nhận lấy khay ngọc, bốc mấy quả Nho lên bỏ vào trong miệng, nước quả mọng ngọt lập tức nổ tung trong khoang miệng, còn mang theo vị thanh mát, hơi lạnh, làm xua bớt đi mây đen mà mấy hôm nay quanh quẩn trong lòng hắn.

Sau một giây, hắn lại ăn tiếp một quả.

Tiếp đó thì một quả, lại một quả nữa, hắn cũng không dừng lại được, chẳng mấy chốc mà chùm nho đã bị hắn ăn hết, mà lúc này thì tâm trạng của Vương Đạo Huyền cũng đã thoải mái hơn nhiều.

Thân là chưởng giáo, cả ngày hắn đều phải ứng đối đủ thứ chuyện lục đục của đám người trong tông môn, suốt ngày nhìn ngươi lừa ta gạt, đã lâu lắm rồi hắn cũng không nhìn thấy một ánh mắt tinh khiết như vậy, chùm nho này của Lý Ngọc bỗng trở lành linh đan diệu dược, điều trị cho tâm bệnh của hắn.

Tâm trạng của hắn thật tốt, vung ra một cái hộp ngọc, nói ra "Ban thưởng cho ngươi này."

Vị đệ tử thủ phong kia lại ngây người thêm lần nữa.

Lý Ngọc nhìn mười viên Thông Mạch Đan trong hộp ngọc, cũng ngẩn hết cả người, sau đó lắc đầu :"Chưởng giáo chân nhân, ngài hiểu lâm đệ tử rồi, đệ tử không phải ý này..."

Vương Đạo Huyền phất phất tay, nói ra :"Bổn tọa cho ngươi, ngươi cứ nhận là được."

Chưởng giáo đã nói đến như vậy, Lý Ngọc chỉ có thể vui mừng nhận lấy hộp ngọc, vui vẻ nói :"tạ ơn chưởng giáo."

Vương Đạo Huyền thở phào một cái, nói ra :"Triệu trưởng lão vẫn lạc, ngươi đừng bi thương quá."

Lý Ngọc khẽ thở dài: "Thế sự vô thường, đó cũng là mệnh..."

Lúc này có một người đi từ ngoài vào, rồi đi qua hai người Lý Ngọc và Vương Đạo Huyền đang đứng đó.

Nhìn thấy cô gái này, Lý Ngọc cũng lấy ra một chùm Nho nữa, đặt lên khay ngọc, nói ra :"Tần sư tỷ, đây là Nho ta tự trông, ngươi có muốn nếm thử không?"

Tần Khả Nhân vẫn bước đi không dừng lại, thản nhiên nói :'Không cần!"

Lý Ngọc nói :"Sư tỷ cứ nếm thử đi, Khuynh Tâm sư tỷ và Khương sư muội đều khen nó ngon..." Tần Khả Nhân dừng bước lại, thò tay ra nhận lấy khay ngọc, rồi lại bước về phía sau điện.

Đi được vài bước thì như nhớ ra điều gì, lại đi vòng trở lại, nói với Lý Ngọc :"Cám ơn!"

Nàng dùng lụa trắng che mặt, mà tấm lụa này hình như cũng là pháp bảo gì đó, Lý Ngọc chỉ có thể nhìn thấy hình dáng khuôn mặt khá mơ hồ của nàng, nhưng đôi mắt của nàng rất đẹp, mũi ngọc mày ngài mắt phượng, rõ ràng cũng là một mỹ nhân, mà không phải là một người quái dị xấu xí, như lời yêu nữ nói.

Lý Ngọc cười cười, đáp lại :'Không cần khách khít"

Sau khi nói lời cảm ơn với Lý Ngọc xong, nàng đi thẳng về hậu điện.

Lý Ngọc cũng chắp tay với chưởng giáo chân nhân, nói ra :"Đệ tử xin phép đi về trước!"

Đệ tử thủ phong bấy giờ mới giật mình hoàn hồn, vội vã chắp tay với chưởng giáo chân nhân rồi cũng đi theo Lý Ngọc.

Vương Đạo Huyền nhìn bóng lưng của Lý Ngọc rời đi, cười nói :"Tiểu tử này thực sự không giống những đệ tử khác chút nào..."

Hắn nói xong thì bước về phía hậu điện, thấy Tần Khả Nhân đang đút Nho cho mấy con tiên hạc ăn, Vương Đạo Huyền vội vàng bước tới, nói :'Ngươi không ăn cũng đừng chà đạp đồ vật chứ, đây là tấm lòng của người ta, làm thế là không lễ phép, không ăn thì đưa đây cho bổn tọa..."

Hương vị của quả Nho này tất nhiên không thể so sánh được với những linh quả khác mà tông môn bồi dưỡng, nhưng đây là tấm lòng chân thành của một tên đệ tử bình thường trong tông môn.

Trong giới tu hành bây giờ, ai ai cũng đều chỉ vì cái lợi trước mắt, loại chân thành không pha tí lợi ích nào này đối với chưởng giáo như hắn, thực sự là đáng ngưỡng mộ.

Nhưng mà Tần Khả Nhân cũng không cho hắn, thản nhiên nói :"Ngươi muốn ăn thì tự đi mà hỏi."

Vương Đạo Huyền lắc đấu, hắn cũng hết cách với tên đệ tử kiểu tiểu tổ tông này, chỉ có thể rời đi.

Lúc hắn đi khỏi rồi, thiếu nữ mang mạng che mặt mới thò ngón tay thon dài của mình ra bứt lấy một quả nho mọng nước, bóc vỏ xong thì nhẹ nhàng bỏ vào trong miệng, thực ra nàng cũng rất thích ăn Nho này...

Lý Ngọc vui sướng trở lại Tử Vân Phong, vui sướng ăn vào mười viên Thông Mạch Đan.

Một chùm Nho, đổi mười viên Thông Mạch Đan, quá là lời không thể lời hơn nữa rồi.

Hắn nói rồi mà, tu tiên cũng phải giảng đạo lý đối nhân xử thể, chỉ biết cắm đầu tu hành, không biết đối nhân xử thế, làm sao biết được có mười viên Thông Mạch Đan từ trên trời rơi xuống như thế này chứ.

Nếu để hắn tự mình tu hành, thì mất ba năm mới có thể mở được mười cái huyệt đạo, chùm Nho này giúp hắn tiết kiệm được hẳn ba năm thời gian.

Mà thời gian được tiết kiệm này bồi linh sủng, bồi Chu sư tỷ vuốt ve an ủi, chẳng lẽ lại không được...

Lúc đang an ủi vuốt ve Chu tử Tuyền trên ghế xích đu, ánh mắt Lý Ngọc đột nhiên khẽ động, sao yêu nữ lại liên hệ hắn lúc này nhỉ.

Linh bối đã bị nàng lấy đi, nhưng phương thức liên lạc của hai ngươi lại đổi thành khế ước linh hồn, Lý Ngọc dựa theo phương pháp mà yêu nữ dạy hắn đưa tin, vận chuyển pháp lực rồi thâm nghĩ trong lòng :'Cô nương có việc gì sao?”

Cách Côn Luân mấy vạn dặm bên ngoài, Nam Cung Thiên mặt đỏ bừng đang ngồi trên bảo tọa to lớn, tức giận hỏi :"Ngươi đang làm gì đó?" Lý Ngọc thâm nhủ mình đang làm gì thì liên quan gì tới nàng chứ, nói như là bạn gái kiểm tra người yêu không bằng.

Hắn rất tự nhiên đáp :"ta đang tu hành nha, cô nương tìm ta có chuyện gì không?”

Nam Cung Thiền nghĩ bụng, tiểu tử này nói dối còn không thèm chớp mắt luôn, hắn mà thật sự đâng tu hành thì làm sao mình lại xấu hổ đến mức này chứ, sau khi ký kết khế ước linh hồn với hắn, có một ít cảm xúc của hắn cũng sẽ ảnh hưởng tới nàng.

Tình báo của tông môn quả nhiên chuẩn xác.

Lý Ngọc thật sự rất háo sắc.

Từ lúc hắn trở lại Côn Luân đến giờ, hắn vẫn chỉ sa vào nữ sắc.

Khiến cho nàng đều không thể tập trung tu hành.

Nàng nghiến răng nói ra từng chữ: "Ngươi tốt nhất là đang tu hành!"

"cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi chọn tu hành ngũ linh mạch, thì cũng chỉ có thể đem cả năm cái tu hành đến đỉnh phong thì mới có thể Trúc Cơ được, không thì Trúc Cơ Đan và Thác Mạch Đan sẽ phá hủy những linh mạch khác của ngươi, ngươi cứ trầm mê sắc đẹp như thế, sẽ không có biện pháp Kết Đan, cũng đừng trách ta không nhắc nhở ngươi trước."

Lý Ngọc sửng sốt nói :"Ta trầm mê sắc đẹp lúc nào chứ?"

Trong lòng thì đang nghi hoặc, hắn trầm mê sắc đẹp thì yêu nữ làm sao mà biết được.

Nam Cung Thiền hừ lạnh một cái :'Côn Luân các ngươi có không ít thám tử của Huyền Âm Giáo chúng ta, ngươi làm chuyện gì ta cũng đều biết, không có linh bối thì biết muộn một chút, ngươi cũng khiêm tốn lại cho ta chút đi..."

Thám tử của Huyền Âm Giáo tại Côn Luân, chắn đều là đệ tử cấp thấp, không có trữ vật không gian, nên cũng không dám mang theo linh bối bên mình, nên tốc độ truyền tin sẽ chậm hơn nhiều, lúc trước nàng cho hắn linh bối cũng vì để trực tiếp lấy tin.

Lý Ngọc đáp qua loa :"biết rồi, biết rồi..."

Kết thúc liên lạc với yêu nữ, Lý Ngọc cũng vứt luôn nàng ra sau đầu.

Chu sư tỷ đang ở trong ngược, hơi đâu mà nghĩ đến yêu nữ chứ?

Trong tòa đại điện nào đó của Huyền Âm Giáo, Nam Cung Thiền vừa cảm thấy, Lý Ngọc mặc dù hơi háo sắc một chút, nhưng vẫn biết chừng mực, ít nhất là vẫn nghe lời nàng khuyên bảo.

Nhưng sau một phút, khuôn mặt của nàng đã đen kịt lại.

Móa, đến lời của nàng nói, hắn một chút cũng không thèm nghe. ....

Tử Vân Phong.

Lý Ngọc mới vừa trở về từ Thanh Huyền Phong, đã nhận được một tin tức đáng tiếc, là cái chết của Triệu trưởng lão, đến bây giờ tông môn vẫn không điều tra được kết quả gì, và chắc là sẽ không tra ra được kết quả.

Tu tiên giới vốn chính là sát cơ khắp nơi, hắn vẫn lạc có thể là do báo thù, hoặc giết người đoạt bảo.

Loại chuyện này cũng thường xảy ra giữa các đại môn phái.

Tông môn không tra được bất luận manh mối gì về cái chết của hắn, nên đại khái là không giải quyết được gì, qua mấy ngày thì mọi người cũng từ từ không nhắc tới chuyện này nữa. Lý Ngọc còn nhớ mãi vòng tay không gian của Triệu Quang Huyền.

Với thân gia của hắn, thì trong đó chắc chắn có không ít Thông Mạch Đan, thậm chí là không ít Thác Mạch Đan, đáng tiếc là pháp bảo không gian một khi đã nhận chủ, thì dù chủ nhân vẫn lạc, người khác cũng rất khó mở ra, nên Nam CUng Thiền phải đem nó về Huyền Âm Giáo, cho cường giả phá vỡ nó, mà như vậy thì cần có thời gian nhất định mới được, không thì Lý Ngọc đã có thể Trúc Cơ rồi.

Lúc Luyện Khí Kỳ lựa chọn con đường ngũ mạch đồng tu này, thì trước Kim Đan Kỳ chính là một con đường không có lối vê.

Hắn chỉ có thể tu hành cả năm cái linh mạch đến Luyện Khí Kỳ đỉnh phong, rồi mượn nhờ Trúc Cơ Đan để Trúc Cơ cả năm mạch, sau đó mới được ăn Thác Mạch Đan vào, nếu không thì chỉ cần một viên THác Mạch Đan, cũng có thể làm cho linh mạch chưa đến Trúc Cơ kỳ của hắn bị nổ tung.

Vì thế hắn chỉ có thể tạm thời kiên trì tu đều cả năm mạch.

Loại tình huống này của hắn chỉ cần kiên trì đến lúc Kết Đan là ổn, vì Kết Đan kỳ tạm thời còn chưa có đan dược tăng lên tu vi, chỉ có thể dựa vào chính bản thân tu hành, đến lúc đó muốn tu cái linh mạch nào thì phải xem hắn lựa chọn.

Hai ngày này, Lý Ngọc lại ghé qua Thông Thiên Phong một lân.

Nhưng kết quả vẫn không thể nào đánh vỡ được kỷ lục của chưởng giáo chân nhân.

Chênh lệch giữa top ba thí luyện bảng, còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của Lý Ngọc.

Hôm nay hắn vừa kết thúc luyện đan xong, đi tới sân trước biệt viện, thì nhìn thấy Bạch Thanh Ảnh của Nga My, mà đã lâu không gặp.

Mà trên xích đu thì có ba thiếu nữ đang ngồi cùng nhau, thấy Lý Ngọc đi ra, một thiếu nữ nhảy xuống vẫy tay với hắn :"Lý sư huynh, chúng ta lại tới quấy rây ngươi!"
Bình Luận (0)
Comment